5.7.17

[Manh kê] 10


Chương 10: Mười con gà

Kỳ nghỉ hè trôi qua, Hạng Thiệu Văn tiếp tục đi học. Không có Văn ca nhi sớm tối làm bạn, với Tiểu An mà nói, ngồi chờ anh về nhà là việc mà bé cần phải làm mỗi ngày.

Cũng may, không để Tiểu An khổ sở quá lâu, bé đã bắt đầu bận túi bụi.

Cuối thu khí trời mát mẻ, bầu trời xanh ngắc, tầm mắt nhìn xuống ruộng đồng, một mảnh vàng rực rỡ. Gió thu thổi qua, từng cơn sóng lúa cuồn cuộn, vụ lúa năm nay rất  được mùa.

Sáng sớm tinh sương, thôn dân đã vác liềm xuống ruộng, trong khoảng thời gian này, bọn họ cả ngày chỉ cần ở ruộng thu hoạch.

Hạng Thiệu Văn lên lớp đọc sách, Tiểu An mỗi ngày cùng a gia xuống ruộng. Bé thấy a gia cần cù gặt lúa, một mẫu ruộng lớn như vậy, phải cần phải gặt bao lâu nha.

Tiểu An nhìn những đứa trẻ khác cũng cầm cái liềm nhỏ xuống ruộng, bé liền nóng lòng muốn thử.

Bé đứng bên ruộng hò hét gọi a gia, gió thu đem âm thanh giòn tan của bé truyền đến từng mẫu ruộng.

"A gia, con cũng muốn gặt lúa ~ "

A gia vung tay với Tiểu An, "Đi đi đi, cháu ngoan tự mình đi chơi đi."

Tiểu An không cam lòng, tại sao mấy đứa trẻ nhà khác thì được còn mình lại không, ầy, Thiết Trụ ở thửa ruộng kế bên còn bị ba đuổi xuống làm việc! Tiểu An thấy a gia không có quay đầu lại nhìn, bé khẽ cắn răng chạy đến thửa ruộng kế bên, hỏi Thiết Trụ có dư cái liềm nhỏ nào không.

Vì vậy, Tiểu An hài lòng cầm lấy cái liềm nhỏ lặng lẽ xuống ruộng, chờ đến khi a gia phát hiện cháu ngoan không nghe lời, ông lại không nỡ đánh bé.

A gia chỉ răn dạy bé vài câu, tuy nói là mắng, nhưng khóe miệng ông lại câu lên rất cao.

Ai, thật công uổng công nuôi đứa cháu ngoan này, là một bé con mềm mại đáng yêu, còn nhỏ đã biết đau lòng ông, đến giúp ông gặt lúa.

A gia cảm thấy cả đời này sống như vậy thật thõa mãn, đứa cháu lớn thì đảm đương thành thục, thằng cháu nhỏ lại săn sóc hiểu chuyện. Sống đến cái độ tuổi này mới thông suốt được rất nhiều thứ, người khác đều trông ngóng mấy đứa con nhà mình kết hôn, rồi sinh ra một đứa bé mập mạp, Hạng a gia lại không có tư tưởng như thế.

Người này a, tri túc thường nhạc (biết đủ thường vui), sống đến bây giờ, nhìn thấy thằng cháu lớn và đứa cháu nhỏ vui vẻ khỏe mạnh sống bên cạnh ông, a gia đã mãn nguyện lắm rồi. Xương cốt ông đã già, nhưng làm việc lại không kém gì trai tráng trong thôn.

A gia sợ Tiểu An cắt lúa sẽ cắt vào tay, nên đặc biệt đưa bao tay cho bé mang, còn dạy bé cách cắt lúa, nói với bé nếu mệt thì cứ nghỉ ngơi đi, không được miễn cưỡng chính mình.

Tiểu An thật thà cắt lúa, một bé con nhỏ như thế, so với cây lúa cũng không cao hơn bao nhiêu, cũng không cần sợ bé bị thương. Bận rộn trong ruộng cỡ mười mấy phút, lúa mà Tiểu An cắt được sắp cao gần bằng đầu của bé.

Thực ra Tiểu An làm việc để phân tán lực chú ý của mình, nếu không trong đầu bé chỉ toàn là Hạng Thiệu Văn, lúc nào cũng mong nhớ anh.

Tiểu An nghe nói việc học rất quan trọng, a gia cũng nói, lúc Văn ca nhi đi học, bé không thể đi theo. Vậy nên Tiểu An chỉ có thể nhịn xuống, buổi sáng bé và a gia bất hòa, buổi chiều chờ Văn ca nhi trở về, Tiểu An hận không thể đem mình buộc vào thắt lưng của Văn ca nhi, để anh đi đâu cũng phải bé mang theo.

Ở trong ruộng rất náo nhiệt, các thôn dân cắt lúa đến thời gian nhất định sẽ nghỉ ngơi ăn uống. Tiểu An cũng có mang theo thức ăn, đây là bánh bột ngô do Văn ca nhi làm cho bé tối hôm qua.

Bánh bột ngô rất đơn giản, không có nhân, lớp ngoài có ít hạt vừng, hơi khô, lại không bỏ quá nhiều dầu, cắn xuống một ngụm chậm rãi nhai nuốt. Cũng may là đêm qua mới làm nên bánh không cứng lắm.

Tiểu An ăn được nửa cái bánh, uống một chút nước. Bé thấy a gia ở trong ruộng vẫn chưa ăn gì, bé hướng a gia hô to, muốn ông lại đây nghỉ ngơi.

Sau giờ ngọ mặt trời không còn gay gắt, người xuống ruộng gặt lúa ngày càng nhiều. Lúa sau khi gặt được xếp lên xe đẩy, xếp đầy xe sẽ vận chuyển về nhà, đem về nhà xong lại đẩy xe ra ruộng, cứ như vậy nhiều lần, con đường từ ruộng về nhà đều bị xe đẩy chiếm hết.

A gia cũng lấy xe đẩy chuyển lúa về nhà, trong ruộng tạm thời chỉ còn lại một mình Tiểu An hự hự gặt lúa.

Bé bận bịu cả ngày, hai cánh tay gặt đến đau xót. Tuy là có đội mũ, nhưng khuôn mặt của bé vẫn bị phơi đến hồng hồng, nhìn qua như quả táo chín.

Tiểu An đang vùi đầu làm việc, đột nhiên đằng sau có hai cánh tay luồng dưới nách bé. Một giây sau, thân thể Tiểu An bay lên cao, hai cái chân dính bùn giãy dụa hai cái, bé sợ tới nổi suýt chút nữa làm rơi cái liềm nhỏ đang cầm trong tay.

Bé quay đầu, mắt to sáng ngời, vui vẻ nói: "Văn ca nhi, sao hôm nay anh về sớm vậy? !"

Học kỳ này là học kỳ sơ trung cuối cùng, nhà trường quy định buổi chiều không cần đi học, hồi trước Văn ca nhi tới trường, đến tận hoàng hôn anh mới về. Hôm nay mặt trời còn chưa xuống núi, bé đã được gặp Văn ca nhi.

Tiểu An hưng phấn kêu la, cũng không quản hai tay còn dính bùn đất, trực tiếp ôm lấy cổ Văn ca nhi, hừ hừ làm nũng, "Đã về rồi, Văn ca nhi em rất nhớ anh!"

Hạng Thiệu Văn trầm thấp nở nụ cười, ngón tay dọc theo khuôn mặt bánh bao của bé lau lau, nhìn thấy khuôn mặt Tiểu An bị phơi đến đỏ bừng, trong lòng chua xót, nhưng bởi vì bé con hiểu chuyện lại cảm thấy rất vui.

"Gặt kiểu gì mà có nhiều lằn đỏ như vậy."

Khuôn mặt bánh bao mềm mại của Tiểu An bị cây lúa xẹt qua để lại mấy lằn đỏ, hai má bị bùn đất bắn lên, khô cằn đọng lại trên da thịt phấn nộn.

Hạng Thiệu Văn nhẹ nhàng lau mặt cho bé con, càng lau trong lòng càng nóng, ấm vù vù, bé con quá hiểu chuyện làm cho người ta rất là thương tiếc nha.

Tiểu An cười khà khà, sau đó lại xoắn xuýt, "Em không để ý, Văn ca nhi xoa xoa cho em một chút đi, có phải em bây giờ rất khó coi không?"

Hạng Thiệu Văn nhẹ nhàng nhếch miệng, "Không đâu, Tiểu Hòa của chúng ta là bé con xinh đẹp nhất."

Lúc này a gia đã kéo xe đẩy đến, Hạng Thiệu Văn thả Tiểu An xuống, tiện tay cầm lấy cái liềm nhỏ trên tay bé.

Tiểu An chớp mắt một cái, muốn đem cái liềm nhỏ đoạt về, "Văn ca nhi, anh làm cái gì vậy?"

"Anh và a gia gặt lúa, em ở đây nghỉ ngơi, nếu không ngày mai lại mệt tới nổi không bò dậy được, làm sao xuống ruộng gặt lúa giúp a gia đây?"

Tiểu An nhăn mày suy nghĩ, cuối cùng quyết định đem cái liềm nhỏ trả cho nhà Thiết Trụ. Bé nghe lời Văn ca nhi dưỡng sức, vậy thì ngày mai bé có thể xuống ruộng gặt lúa giúp a gia rồi.

Một ngày như vậy trôi qua, đến khi mặt trời ngả về tây, trên núi truyền đến tiếng thét của người dắt trâu, dưới ruộng vang lên âm thanh ‘lộc cộc’ của xe đẩy, còn trong thôn, mọi người vì lao động sinh hoạt mà bận rộn từ sớm đến tối.

Ba ông cháu để chân trần, đạp bùn đất đi về nhà, đẩy cổng đi vào sân, đập vô mắt chính là một đống lúa vàng óng ánh.

Trên mặt đất bằng phẳng còn rải đầy thóc, đây là lúa của hai hôm trước gặt về, tuốt ra rồi đem đi phơi khô. Số thóc này sau khi phơi khô sẽ bỏ vào cối xay thóc, xay xong sản phẩm chính là hạt gạo trắng tinh. Sau khi xay thóc thành gạo, có thể đem lên trấn bán kiếm tiền.

Đem lúa vào nhà sắp xếp cẩn thận, Hạng Thiệu Văn còn phải lên núi dắt trâu về.

Tiểu An muốn đi cùng anh, nhưng mà a gia phải đi nấu cơm, thóc phơi trong sân phải gom lại, nếu bé không giúp, lát nữa Văn ca nhi về còn bận nhiều việc hơn.

Vì vậy Tiểu An đưa Văn ca nhi của mình ra cửa sau, xoay người lại lấy cái gầu gom thóc bỏ vào lu.

Chim chóc mệt mỏi bay về tổ, ống khói từng nhà lượn lờ khói trắng, tất cả mọi người vội vàng chuẩn bị cơm tối, bao nhiêu mệt mỏi của hôm nay đều bỏ vào nồi gạo.

Ba ông cháu vây quanh bàn cơm tối, Hạng Thiệu Văn mở miệng, nói: "A gia, hay ngày mai đem một phần thóc đi xay trước đi, rồi ngày mốt con mang gạo lên huyện bán. Bán nhiều lần nhỏ như vậy, sau này cũng không quá cực khổ."

Mỗi lần vụ lúa được mùa, xe ba bánh lên huyện đều chất đầy gạo, muốn đem toàn bộ gạo chở ra ngoài bán một lần là không thể.

Hạng a gia đồng ý với suy nghĩ của Hạng Thiệu Văn, ngày hôm sau, trời mới lờ mờ sáng, gà còn chưa gáy, phần thóc phơi khô đầu tiên của Hạng gia được đưa vào cối xay thóc.

Cối xay thóc tách gạo ra khỏi vỏ trấu, múc mấy muôi thóc bỏ vào, xoay tay quay, cuối cùng bên trong cối chỉ còn vỏ trấu. Hạt gạo trắng toát rơi xuống trong lu đựng, xay xong một lần, phải dọn sạch vỏ trấu trong cối xay, sau đó lại tiếp tục bỏ thóc vào, cứ tuần hoàn không ngừng.

Hôm nay Tiểu An không cùng a gia xuống ruộng, bé một tấc cũng không rời ngồi nhìn Hạng Thiệu Văn xay thóc. Một lát lâu sau, bé con thái độ nghiêm túc yêu cầu Hạng Thiệu Văn đi nghỉ ngơi, Tiểu An làm nũng so với mấy đứa con gái càng làm người ta mềm lòng hơn, Hạng Thiệu Văn cũng hết cách rồi, xoay người đi ăn tạm thời nghỉ ngơi, vì vậy việc xay thóc rơi xuống trên người Tiểu An.

Tiểu An lùn lùn, tay bé không với tới tay quay. Bé lôi từ trong nhà ra cái ghế nhỏ đứng lên trên đó, xay thóc phải dùng lực cánh tay rất nhiều, Tiểu An lúc mới bắt đầu thì ý chí hiên ngang, không được bao lâu bé đã bỏ cuộc.

Hạng Thiệu Văn thấy bé con nếm trải vị đắng, buồn cười ôm bé qua một bên.

"Lần này ngoan ngoãn ngồi yên đi, Tiểu Hòa muốn giúp anh là rất tốt, nhưng mà có một số việc người lớn làm mới được."

Tiểu An bị đả kích nghiêm trọng phiền muộn ngồi bên cạnh, bé thấy Hạng Thiệu Văn cao lớn hơn bé rất nhiều, nghĩ thầm bé phải đợi bao lâu mới lớn được a.

Tiểu An u buồn hỏi: "Văn ca nhi, em chừng nào mới lớn được."

Hạng Thiệu Văn vừa xay thóc vừa nói: "Tới lúc lớn thì sẽ lớn thôi, Tiểu Hòa mới có tám tuổi, qua mấy năm là được."

"Mấy năm là bao lâu?"

"Chậm rãi chờ, anh bồi Tiểu Hòa lớn lên."

Tiểu An nghiêm mặt ưỡn ngực, cơ thể nhỏ nhắn nhào vào người Văn ca nhi.

Bé con mềm mại làm nũng, "Văn ca nhi ~ "

Hạng Thiệu Văn rũ mắt, sờ sờ đầu Tiểu An, biết bé con đang muốn cùng mình thương lượng, "Làm sao vậy."

"Ngày mai vào huyện có thể mang em theo không?" Tiểu An nói xong, bé sờ sờ cái mông mềm của mình, a gia nói ngồi xe lên trấn sẽ bị xóc nảy, mông rất là đau, nhưng bé không sợ đau, bé muốn đi bán gạo cùng Văn ca nhi!

Hạng Thiệu Văn có chút do dự, Tiểu An thấy thế càng thêm bất mãn. Hai tay ngắn ngủn lay lay chân Hạng Thiệu Văn không tha, không ngừng cọ cọ eo anh, "Mang em đi đi mà, mang em đi đi, Văn ca nhi ~ xin anh ~ em còn chưa vào trong huyện bao giờ ~ "

Hạng Thiệu Văn thở dài, buổi tối anh hỏi a gia, a gia ngẩng đầu khỏi điếu cày nhìn anh, "Mang đi đi, lần này đi ăn khổ chắc lần sau nó không ồn ào đòi đi nữa đâu."

Tiểu An trốn trong phòng nghe trộm hoan hô một tiếng, vén rèm hô với a gia, "Cảm ơn a gia!" Cảm ơn xong lại bổ sung thêm một câu: "Con không sợ khổ!"

Hạng Thiệu Văn vào phòng, nhìn Tiểu An hai mắt to lấp lánh.

"Văn ca nhi ~ ngày mai nhớ gọi em dậy sớm!" Nói xong, không cần anh thúc giục, tự mình ngoan ngoãn tháo giày bò lên giường. Bé con lăn hai vòng trên giường, liền ngọt ngào nhắm mắt ngủ.

Hạng Thiệu Văn đắp chăn cho bé, che lại cái bụng nhỏ nhắn để ban đêm bé không bị cảm lạnh.

Hạng Thiệu Văn ngồi ở đầu giường trong chốc lát, nghe thấy bé con nằm mơ cũng gọi tên mình, anh cười nhẹ lắc đầu.

-------------
Huyện và trấn giống nhau, nên tác giả có lúc ghi 'trấn' có lúc ghi 'huyện'


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

- Nếu có sai sót mong mọi người giúp đỡ
- Mọi người comment ủng hộ tui với, nhà tui đìu hiu quá QAQ...
- Mọi người bấm Thông báo cho tôi để 888 với tui nha QAQ...