Chương
3: Ba con gà (đã tu)
Một
tháng trôi qua, hai ông cháu cũng phát hiện điều dị thường.
Gà
vàng nhỏ mỗi ngày đều ăn ăn uống uống, cũng qua mấy chục ngày, gà con lại không
hề lớn lên.
Gà
vàng nhỏ lông óng ánh bị Hạng Thiệu Văn đặt trên lòng bàn tay, nghiêng nghiêng
ngả ngả, cái đầu nhỏ xoay mòng mòng, nó nghe Hạng a gia trầm giọng nói:
"Gà con này quá tà môn rồi, đem nó đi giết đi, coi chừng nó gọi mấy cái quỷ
quái về đây."
A
gia là người đọc sách, tuy không tin vào quỷ thần, nhưng gà con này sau một
tháng cũng không hề lớn, ông không thể không tin.
Gà
vàng nhỏ vừa nghe mình sắp bị giết, nó bị dọa cho hết hồn. Nó vỗ cái cánh ngắn
ngủn kêu kỷ kỷ kỷ không ngừng, nó muốn giải thích, nó không phải yêu quái a, đừng
có giết nó! Nó không phải yêu quái a, đừng có giết nó!
Gà
con trong tay không còn vỗ cánh nữa, Hạng Thiệu Văn lắc lắc đầu, nhưng âm thanh
giòn tan vẫn còn.
Kỷ
kỷ kỷ kỷ, người ta không phải yêu quái, đừng giết, nha nha nha nha ——
Thật
sự không phải ảo thính? ! Hạng Thiệu Văn trợn mắt nhìn gà vàng nhỏ trong bàn
tay, sau đó tiện tay ném nó đi.
Gà
vàng nhỏ vẫn còn khóc, nha nha nha khóc rất đáng thương.
Hạng
Thiệu Văn cố gắng trấn định tinh thần, cùng a gia anh nói một tiếng, sau đó
xách gà vàng nhỏ ra ngoài. Gà vàng nhỏ lại cho rằng Hạng Thiệu Văn muốn đem nó
đi giết, thân thể nho nhỏ lắc lư tới lợi hại, kỷ kỷ kỷ kỷ âm thanh ngày càng
mãnh liệt.
Đến
nơi không có người, Hạng Thiệu Văn nhìn đống rơm khô bên cạnh, sau đó cúi đầu
nói với gà vàng nhỏ: "Đừng khóc."
Gà
vàng nhỏ thút thít, kỷ kỷ kỷ kỷ, người ta cũng không muốn khóc, tại các người
muốn giết người ta.
Nó
dừng một chút, lại kỷ một tiếng.
Ồ?
! Sao người này biết mình đang khóc? ! Gà vàng nhỏ vỗ vỗ cánh.
Hạng
Thiệu Văn lại hỏi: "Mày nói được? Mày là gà... gà tinh?"
Gà
vàng nhỏ lại vỗ cánh, nó dại ra kỷ kỷ hai tiếng, tự mình giải thích, em không
phải gà tinh...
Rốt
cục cũng có người hiểu được nó nói chuyện! Gà vàng nhỏ mừng tới phát khóc, kỷ kỷ
kỷ kỷ, anh thật sự hiểu em nói cái gì sao? Đồng loại của em không hiểu em nói
gì hết, nha nha nha ——
Hạng
Thiệu Văn đen mặt 囧 囧, âm thanh của gà con nghe rất êm tai, như lục lạc khẽ rung trong
gió, so với chị gái xinh đẹp nhất thôn còn dễ nghe hơn.
"Mày...
mày có thể biến thân không?"
Gà
vàng nhỏ giật giật thân thể, nhung mao theo gió run lên, kỷ kỷ kỷ kỷ, hình như
không thể...
"Được
rồi..." gà tinh không thể biến thân, chẳng lẽ là do tu vi không đủ? Hạng
Thiệu Văn nhớ lại mấy câu chuyện ma quái, thầm nghĩ.
Kỷ
kỷ kỷ kỷ, anh còn muốn giết em không? ! Gà vàng nhỏ gấp gáp hỏi hỏi.
"Không
giết, mày nhỏ như vậy, tao cũng không xuống tay được."
Kỷ
kỷ kỷ, vậy cám ơn anh.
Hạng
Thiệu Văn vẫn là đem gà vàng nhỏ về nhà, cầu xin a gia của anh. Gà vàng nhỏ được
giữ lại, mặc dù a gia vẫn không ưa gà con tà môn không thể lớn này.
Buổi
tối trời bão, tiếng sấm ầm ầm ầm đinh tai nhức óc, tia chớp xẹt qua, làm trong
phòng sáng trưng.
Kỷ
kỷ kỷ kỷ kỷ, thật là đáng sợ nha nha nha ——
Tiếng
khóc của nó làm Hạng Thiệu Văn tỉnh dậy. Hạng Thiệu Văn từ giường gỗ ngồi dậy,
một giây sau, vị trí của gà vàng nhỏ thay đổi, từ đống rơm khô nhảy lên giường.
Hạng Thiệu Văn nhẹ nhàng chọt chọt mớ lông xù mềm mại của nó, thấp giọng nói:
"Đừng sợ."
Gà
vàng nhỏ dùng đầu cọ ngón tay Hạng Thiệu Văn, một đêm dông bão, nó nằm sát bên
gối Hạng Thiệu Văn, nghe hô hấp người này vững vàng nó mới chậm rãi ngủ.
——
Trường
học cho nghỉ hè, nghỉ một thời gian rất lâu, Hạng Thiệu Văn mỗi sáng đều thức dậy
rất sớm, theo a gia ra ngoài làm ruộng. Mặt trời chói chang làm người ta trở
nên mơ màng, kể cả gà vàng nhỏ đang hóng gió dưới gốc cây.
Bóng
cây dày đặc đem nắng nóng che đi, nhưng gà vàng nhỏ vẫn không chịu nổi cái nhiệt
độ như lò nướng này.
Cái
đầu nhỏ ngẩng lên nhìn về phía Hạng Thiệu Văn, tiêu cự trở nên mông lung không
rõ, nó kỷ kỷ kỷ kêu mấy tiếng, sau đó hai mắt tối sầm lại, thân thể đầy lông của
nó xoạch một cái ngã vào đống bùn.
Hạng
Thiệu Văn dưới ruộng nhổ cỏ dại dường như cảm ứng được, anh xoa xoa mồ hôi trên
trán, cầm cuốc qua một bên, đi đến dưới gốc cây lớn.
Gà
vàng nhỏ say nắng, ý thức mơ mơ hồ hồ, thân thể nóng đến mức muốn nổ tung, đau
quá đau quá.
"Gà
con mày làm sao vậy? !" Hạng Thiệu Văn không dám động nó, anh nằm úp sấp,
cả người che gà con lại, hô hoán hỏi.
Không
phải là chết đó chứ? Hôm nay nắng gắt, Hạng Thiệu Văn trong lòng phát lạnh. Gà
con hồi nãy còn rất tốt, sao đột nhiên lại ngã xuống đất không có phản ứng. Anh
cả kinh, không phải là bị rắn rết côn trùng độc cắn đó chứ?
"Gà
con..."
Kỷ
kỷ kỷ, yếu ớt tiếng lên, đau quá nha...
Hạng
Thiệu Văn không biết nên làm thế nào, trong lúc anh bó tay chịu trận thì gà con
trước mặt có biến hóa.
Hai
mắt gà con đột nhiên mở lớn, sau đó bành trướng trở nên rất lớn, trong lúc anh
đang dụi dụi mắt, gà con lại biến thành một đứa bé!
Đứa
bé thân hình nhỏ nhắn, trắng trẻo non nớt, so với anh nhỏ hơn rất nhiều.
Hạng
Thiệu Văn ngón tay giật giật, chọt chọt cánh tay mập mập kia một cái, thật là mềm...
Gà
vàng nhỏ nằm một hồi, ý thức dần dần khôi phục, nó mơ màng mở mắt, thì thấy Hạng
Thiệu Văn cau mày ngạc nhiên nhìn nó, gà vàng nhỏ trúc trắc mở miệng, "Kỷ
kỷ kỷ kỷ..."
Hạng
Thiệu Văn: "..." Biết nói, không phải mơ.
Gà
vàng nhỏ: "..." Hôm nay người này có gì đó không đúng.
"Kỷ
kỷ kỷ kỷ?" Ui a, gà vàng nhỏ hoảng sợ, con ngươi giống như hổ phách xoay
tròn, tại sao, tại sao mình lại lớn hơn? !
Run
rẩy giơ hai tay nhỏ mập mạp lên nhìn, Hạng Thiệu Văn tiếp tục chọt chọt cánh
tay dính đầy bùn đất. Bé ngu ngốc từ dưới đất bò dậy, toàn thân trắng nõn phấn
nộn, là đứa nhỏ có tướng mạo phúc khí.
"Kỷ
kỷ kỷ?" Em... em sao lại biến thành như vậy?
Hạng
Thiệu Văn: "... Không rõ."
Gà
vàng nhỏ xẹp miệng, "Thật... thật xấu... Nha nha nha..."
Hạng
Thiệu Văn: "..." Vắt hết óc suy nghĩ cách nào để an ủi.
Hạng
Thiệu Văn là con trai độc nhất trong nhà, lúc không đi học sẽ theo a gia ra
ngoài làm ruộng, anh chưa từng tiếp xúc với anh chị em gì đó, nên khi đối mặt với
đứa bé nhỏ hơn mình, anh thật sự lúng túng.
"Đừng
khóc..."
Gà
vàng nhỏ vẫn nha nha nha...
Hạng
Thiệu Văn gấp đến độ chán lại đổ mồ hôi, anh cái khó ló cái khôn, nói: "Biến
thành người rồi không sợ bị ăn nữa."
Gà
vàng nhỏ nghẹn ngào, bé lau lau đôi mắt ướt nhẹp, lông mi dài vẫn còn dính nước
mắt. Bé nhìn Hạng Thiệu Văn, tội nghiệp hỏi: "Thật sự là không bị
ăn?"
"Thật."
ngữ khí vô cùng đảm bảo.
Gà
vàng nhỏ hấp hấp cái mũi, vất vả lắm mới không khóc nữa, bé mở miệng nói:
"Em đói."
Nắng
nóng vẫn gay gắt, trên cây líu ríu tiếng ve kêu. Hạng Thiệu Văn nhìn đứa bé trần
truồng trước mắt, quyết định nói: "Em theo anh về nhà đi."
Gà
vàng nhỏ a một tiếng.
Hạng
Thiệu Văn bốc một nắm bùn, nhẹ nhàng bôi lên da thịt phấn nộn kia...
Ê, biến thành ng rồi nha. A gia phản ứng với kẻ địch ghê, sau này e nó sẽ cướp cháu trai của ông đó, ahehe
Trả lờiXóahì hì, gà con biến thành người đáng yêu lắm, a gia còn thích nữa mà =))))
Xóa