Chương 19: Mười chín con gà (bắt
sâu bọ)
Hôm nay là lần đầu tiên lớp học
nghênh đón tiết sinh lý học. Nam nữ bị tách ra thành hai nhóm, lão sư để đám nam
sinh ra ngoài sân chơi trước, trong phòng học chỉ còn lẻ tẻ vài nữ sinh.
Tất cả nam sinh đều chạy ra sân
bóng chơi đùa, Tiểu An thì tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, đoán xem lão sư sẽ
nói gì với bọn họ, tại sao lại phải tách nam nữ ra. Không chỉ có Tiểu An, cũng
có mấy đứa nam sinh tụ tập lại một chỗ đoán mò, càng ngày càng nhiều đứa tụ lại
thảo luận, càng đoán càng quá đáng.
Nửa giờ sau, nữ sinh trong phòng học
đi ra, người nào mặt cũng đỏ tới mang tai. Đám nam sinh tò mò hỏi lão sư đã nói
cái gì, các nữ sinh đều lắc đầu chạy ra ngoài, làm cho đám nam sinh mơ hồ, lục
tục đi vào phòng học, trở về chỗ ngồi của mình.
Điểm danh thấy đã đầy đủ, lão sư hắng
giọng, bắt đầu tiết giáo dục sinh lý cho đám nam sinh. Đa số mọi người trong
thôn đều nói chuyện trực lai trực vãng, lão sư tuy là người có ăn học, nhưng sống
trong thôn đã lâu, nên lây nhiễm tính cách hương dã đó. Bởi vậy, ‘một số thứ’
lão sư không thèm dùng danh từ mà nói trắng ra, làm cho sắc mặt đám nam sinh
lúc đỏ lúc trắng, hai mắt nhìn chăm chú lên bàn không dám liếc loạn.
Tiểu An nghe giảng mà mặt đỏ bừng
tim thì đập loạn xạ, đầu óc bé không nhịn được hiện lên hình ảnh chim lớn của
Văn ca nhi, bây giờ nghe lão sư nói như vậy, thì ra nguyên nhân là như thế.
Tiết học vừa làm người ta thẹn
thùng lại vừa dày vò cuối cùng cũng trôi qua, tiếng chuông tan học vừa reo lên,
Tiểu An lập tức vác cái cặp nhỏ ra khỏi lớp.
Sau khi tan học, đám học sinh ồ ạt
chạy như điên ra ngoài, Tiểu An bị bọn họ đụng trúng, trái xô phải đẩy. Mãi đến
khi tất cả đều ra về, bé siết chặt quai đeo lắc đầu, hồn vía lên mây đi về phía
đồng ruộng.
Hôm nay trời mát, nhân lúc này vào
ruộng nhổ ít cỏ dại, buổi chiều thì ở nhà giúp a gia nấu ăn.
Trên đường gặp được Thiết Trụ, Thiết
Trụ trùng hợp cũng đi về phía ruộng. Thoáng nhìn qua Tiểu An, Thiết Trụ treo
lên nụ cười tà ác, đụng đụng vai Tiểu An, làm như quen thuộc lắm mà nắm lấy vai
bé.
Mọi người đều cùng lứa với nhau, nhưng
Thiết Trụ cao hơn Tiểu An nửa cái đầu, da đen sì sì, hai mắt sáng quắc. Tiểu An
không nhìn Thiết Trụ, kéo tay đối phương đang vịn trên vai mình ra, "Cậu
muốn làm gì."
Thiết Trụ cười hì hì, hàm ý nói:
"Lão sư của các cậu hôm nay cũng đã nói rồi nhỉ."
Tiểu An: "... Nói cái
gì."
Thiết Trụ lên tiếng, "Vẫn giả
ngu, thì là chuyện đó đó a, cậu còn dám nói không sao?"
Tiểu An lập tức hiểu ra Thiết Trụ đang
nói cái gì. Bé xoắn xoắn quai đeo cặp, hai mắt nhìn thẳng nói: "Lão sư có
nói qua, nhưng mà bây giờ cậu hỏi làm gì."
"Truyền thụ kinh nghiệm cho cậu
a."
"..."
Thiết Trụ cười khà khà đánh giá Tiểu
An trắng nộn, "Cậu chắc là chưa làm qua đâu hả"
Tiểu An: "..." Bé ngước đầu,
nhìn đám mây đang che khuất mặt trời, nghĩ thầm, tại sao mình lại cùng Thiết Trụ
nói về vấn đề này. Đẩy Thiết Trụ ra một bên, vội vã nói, "Tớ đang vội ra
ruộng, đi trước." Nói xong liền co chân bỏ chạy, Thiết Trụ kêu réo một hồi,
thầm nghĩ Hạng An Hòa này không phải là con trai a, một chút tình thú cũng
không có.
Tiểu An không tình thú thở hổn hển
chạy ra mẫu ruộng nhà mình, để cặp dưới gốc cây, sau đó đi dạo dọc theo thửa ruộng
vài vòng.
Hơn hai giờ chiều, đồng ruộng cực
kỳ yên tĩnh, ngoại trừ cơn gió thổi qua làm cây lúa lay động, phát ra tiếng xào
xạt, thì bốn phía đều tĩnh lặng, thỉnh thoảng lại chớp qua vài con chim, vài
con châu chấu.
Đi hơn nửa vòng, sắc trời ngày càng
âm u. Ngẩng đầu lên nhìn, ruộng đồng bao la một mảnh tối om, mây đen từ xa kéo lại
càng lúc càng dày đặc. Gió lớn nổi lên, càng thổi càng lợi hại, cây lúa điên cuồng
lung lay, đồng ruộng nổi lên tiếng ‘sa sa’.
Tiểu An bị gió thổi đến nổi không
thể mở mắt được, có lẽ mưa sẽ rất to. Bé nhìn xung quanh một lần, lập tức cầm lấy
cặp sách chạy về nhà.
Ầm ầm ầm, tiếng sấm nặng nề đánh tới.
Tiểu An tiếp tục chạy không hề dừng lại, trong thôn mơ hồ vang lên tiếng hét,
thu quần áo dọn đồ đạc, trời sắp mưa rồi.
Một giây sau mưa liền ập xuống, Tiểu
An ôm cặp sách che chở trong ngực, ‘hự hự’ gấp rút chạy đi, từng giọt từng giọt
mưa dính vào người, đợi đến khi Tiểu An về đến trước cửa nhà, cả người đều ướt
nhem.
"A gia ~" Tiểu An lau nước
mưa trên mặt gọi, bé định đi vào phòng a gia, xem ông một chút, a gia đã từ bên
trong mở cửa đi ra, ông vừa thay quần áo khô.
Tiểu An kinh ngạc, "A gia đi
đâu vậy, sao lại bị mắc mưa?"
A gia che miệng ho khan vài tiếng,
"Lên núi dắt trâu về, ông nấu chút nước gừng, lát nữa nhớ lấy uống một
chén."
Tiểu An không thèm thay quần áo, đã
đi đến tủ tìm thuốc cho a gia. Tỉ mỉ tìm hai lần, Tiểu An quay đầu vào bếp hỏi
a gia, "A gia, tại sao không có thuốc ?"
A gia xua tay, không để ý nói:
"Uống nước gừng là được rồi, chờ lần sau Văn ca nhi từ trường học trở về,
mang cho a gia là được."
Tiểu An có chút tức giận, hai má
hơi đỏ, không đồng ý nói: "A gia, không thể qua loa như thế được! Ngày mai
con xin nghỉ, lên huyện mua cho a gia, Văn ca nhi còn một tuần nữa mới về đó!"
A gia còn muốn nói vài câu, nhìn thấy
vẻ mặt hung dữ của thằng cháu nhỏ nhà mình, vuốt râu cười vài tiếng, không từ
chối ý tốt của bé, ai, bé ngoan lớn rồi.
Sáng sớm hôm sau, sau khi Tiểu An
dắt trâu lên núi, thì đến trường đưa giấy xin phép nghỉ học cho lão sư, lão sư cũng
biết sơ tình huống gia cảnh của từng học sinh, nhìn thấy Tiểu An hiểu chuyện như
vậy thì rất vui mừng, lập tức ký duyệt đơn xin phép của bé.
Vì vậy, Tiểu An cầm đơn xin phép
và tiền mua thuốc cho a gia chạy ra cửa thôn chờ xe.
Đây là lần đầu tiên Tiểu An tự
mình đi lên trấn, Tiểu An vừa thấp thỏm vừa kích động. Bé đã quyết định, mua
thuốc cho a gia xong sẽ đến trường gặp Văn ca nhi, cho dù chỉ có mấy phút bé
cũng cảm thấy thỏa mãn. Xóc nảy trên đường núi bốn tiếng, lúc Tiểu An xuống xe,
cảm thấy cả người như rã ra từng mãnh. Tưởng tượng đến khoảng cách giữa mình và
Văn ca nhi ngày càng gần, nhất thời tràn đầy động lực.
Thị trấn sau bốn năm thay đổi
không ít.
Các sạp hàng không còn chen chúc ở
hai bên đường, mấy năm trôi qua, dưới chân tuy vẫn còn bùn đất, nhưng hai bên
đường đã xây thành các cửa hàng nhỏ. Tiếng rao hàng ồn ào trong trí nhớ đã giảm
bớt, cửa hàng mỗi ngày đều mở cửa, không cần năm ngày mới họp chợ một lần.
Tiểu An sờ sờ tiền trong túi áo, bé
đột nhiên cảm thấy mờ mịt. Thuốc của a gia, bé phải mua ở đâu đây? Đứng ở đầu
đường suy nghĩ một chút, Tiểu An quyết định trước tiên đi tìm Văn ca nhi, như vậy
Văn ca nhi sẽ cùng mình đi mua thuốc cho a gia.
Tiểu An bộ dạng ngoan ngoãn đáng
yêu, lễ phép hỏi thăm bà chủ của một cửa hàng, bé đại khái có thể biết được, đến
trường của Văn ca nhi phải đi hướng nào. Cảm ơn bà chủ một tiếng, trước khi đi
bà chủ còn kín đáo nhét cho bé một quả táo.
Trên đường vừa đi vừa nghỉ ngơi,
Tiểu An cuối cùng cũng nhìn thấy bảng hiệu trường cấp ba. Giống như lạc trong
sa mạc tìm thấy ốc đảo, Tiểu An chạy đến cổng trường, không ngờ lại bị bảo vệ
chặn lại.
Chú bảo vệ nói: "Bé con đến từ
đâu, trường học không cho người ngoài tùy tiện ra vào."
Tiểu An gấp đến độ đổ mồ hôi, bé
đem trái táo trong tay đưa cho chú bảo vệ, mềm mại khẩn cầu: "Chú ơi, con
tới tìm ca ca, chú cho con vào đi."
Chú bảo vệ đem táo nhét lại trong
tay Tiểu An, thấy bé con không giống như đến đây quấy rối, trở lại phòng bảo vệ
ngoắc ngoắc tay với bé, "Lại đây đăng ký, đăng ký xong mới có thể đi
vào."
Tiểu An thở ra một hơi, bé lau mồ
hôi, nhếch miệng cười cười, lộ ra hàm răng trắng tuyết, "Cảm ơn chú! Chú
ơi, cho chú ăn táo tây, hồi nãy hỏi đường có một dì rất tốt tặng cho con."
Chúc bảo vệ méo miệng cười ra tiếng,
"Giữ lại cho ca của con ăn đi, đăng ký cho kỹ rồi mới được vào, anh của con
học lớp mấy."
Tiểu An suy nghĩ một chút, rất nhanh
trả lời cho chú bảo vệ. Chú bảo vệ chỉ đường cho Tiểu An, nói cho bé biết phòng học
ở lầu mấy khu mấy. Trước khi đi, Tiểu An còn cao hứng cảm ơn chú bảo vệ, một
tay cầm táo hí ha hí hửng chạy tới lớp học.
Trường học trong huyện khác xa với
trong thôn, sàn nhà bằng phẳng không có bùn đất, hàng cây xanh được trồng rất
ngay ngắn, lại còn có sân vận động, oa, đài quốc kỳ cũng cực kì đẹp nha.
Vừa vặn đây là giờ giải lao, Tiểu
An vừa sợ sệt vừa kích động đi lên lầu, các giáo viên rất ngạc nhiên khi thấy
trong trường xuất hiện một bé con dễ thương như vậy, cũng dẫn tới không ít học
sinh chạy ra hành lang nhìn Tiểu An.
Tiểu An bị nhiều người nhìn như vậy,
càng ngày càng khẩn trương, đột nhiên vai bị vỗ một cái, bé ngửa đầu, là một nữ
sinh cao gầy.
“Em trai nhỏ, em đến tìm ai vậy?” Vừa
đến gần, nội tâm nữ sinh lại càng kích động. Bé con quá mức đáng yêu, cảm xúc
trong lòng dâng trào, nữ sinh cố gắng kiềm chế không làm ra bộ dáng dọa người.
Xung quanh càng có nhiều học sinh
bu lại, Tiểu An bóp chặt quả táo, lỗ tai đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Em đến
tìm ca ca của em."
Các học sinh vây xung quanh nhiệt
tình hỏi: "Lớp mấy lớp mấy ? Bọn chị dẫn em đi."
Tiểu An thành thật trả lời, rất
nhanh liền có bốn, năm nữ sinh dắt bé lên lầu, dẫn bé đến khu dành cho học sinh
năm ba ban hai.
Còn chưa đi đến cửa phòng học, các
nữ sinh đi phía trước đã lớn tiếng gọi: "Hạng Thiệu Văn đâu? Có em trai đến
tìm này!"
Cứ như vậy la hét trên hành lang,
Tiểu An cuối cùng cũng nhìn thấy được Văn ca nhi của mình.
"Văn ca nhi~" nhìn thấy
Hạng Thiệu Văn, bao nhiêu căng thẳng sợ sệt, Tiểu An đều quên hết. Bé xuyên qua
đám học sinh, nhào lên người ca ca của mình, hình ảnh này làm cho lớp học một
trận ồn ào.
Ví như "Hạng Thiệu Văn sao lại
có em trai đẹp như vậy".
"Em trai thật đáng yêu, đến
cho chị ôm cái nào".
"Thật hâm mộ, tôi cũng muốn
có một em trai dễ thương như vậy để ôm".
Hạng Thiệu Văn trước giờ vốn kiệm
lời, sau khi kinh ngạc anh lại ở trước mặt mọi người cười ra tiếng, anh nhìn
nhìn bé con một chút, sau đó kéo bé đến hành lang trong góc.
Tiểu An nắm chặt tay Văn ca nhi của
mình, tâm trạng thấp thỏm trong nháy mắt bình tĩnh trở lại.
Trời ơi gà con cưng quáaaa QAQ Moe chết người
Trả lờiXóagà con không cưng thì ai cưng đây =))))~, chương sau là gà con 18 tuổi rồi nha
XóaNhanh quá Ụ w Ụ Cầu chủ nhà mau ra chap mới để con dân được quắn quéo tiếp <3
Xóahê hê, ngày mơi sẽ có chương mới nha~ *(/v\)*
Xóa