☆ Chương
cuối
Cuối tuần, tôi cùng
Hoa Thông Phi ăn mặc chỉnh tề, tôi có chút khẩn trương theo sát phía sau Hoa
Thông Phi đến nơi tổ chức họp lớp, .
Mười lăm năm sau có
thể gặp lại một đám bạn học cấp ba, ngẫm lại liền cảm thấy khó mà tin nổi.
“Lý
Viễn Đào sẽ đến chứ?” Tôi bỗng nhiên có chút sợ sệt, nếu như cậu ta không tới
thì làm sao bây giờ?
“Vào
xem thì sẽ biết.” Hắn vỗ vỗ vai tôi, “Không sao đâu, sau này còn nhiều lần gặp
mặt nữa mà.”
Tôi hít sâu một cái,
cùng hắn tiến vào phòng tổ chức hội họp. Từng người từng người vừa quen vừa lạ
đứng ở trước mặt tôi, tôi kinh ngạc bất động, cảm giác xuyên qua ngày càng mãnh
liệt.
“Mau
nhìn! Lớp trưởng đến rồi!” Một thanh âm quen thuộc vang lên, tôi quay đầu nhìn
lại, là bí thư chi bộ, cậu ta thay đổi không nhiều, cho nên tôi liếc mắt một
cái liền nhận ra.
Tất cả mọi người đến
bắt chuyện với tôi, nhìn từng người từng người, cũng may là tôi còn có thể nhận
ra, còn chưa đến nỗi xa lạ.
“Lớp
trưởng, cậu chẳng thay đổi gì cả.” Một người mập mạp mang kính vỗ vỗ vai của
tôi nói.
Tôi đánh giá cậu ta
nửa ngày, cũng không thể nhận ra, cậu ta tựa hồ là nhìn ra tôi đang lúng túng,
lập tức giới thiệu: “Tôi là Lí Tử, trước đây ngồi đằng sau cậu đó! Cậu trước
kia lúc quên bài, toàn là tôi nhắc cậu.”
“Lí
Tử? !” Cậu ta vừa nói như thế, tôi ngay lập tức liền nhận ra, “Không phải chứ?
Sao cậu lại biến thành như vậy! Trước kia cậu gầy như cây tre !”
Những người khác
nghe tôi nói, đều bắt đầu cười ha hả.
Tôi chào hỏi từng
người, đến trước mặt một phụ nữ mập mạp, tôi có chút không nhận ra.
“Lớp
trưởng ngươi còn nhớ tớ không?” Cô ấy híp mắt lại cười hỏi.
Tôi sờ sờ đầu, có
chút ấp a ấp úng nói: “Kia cái gì, tôi mấy ngày trước đầu bị bóng đập vào, vẫn
chưa có khôi phục…”
“Biết
ngay cậu không đoán ra được, ” Cô ta đánh gãy lời ta mà nói, “Tớ là Diệp Tiểu
Mi a.”
“…”
Miệng của tôi ngoác thành chữ “O”, bên đầu như có tiếng sấm ‘đùng đùng’ đánh
ngang qua.
“Bất
quá nếu để cho cậu xem hình con gái tớ thì cậu sẽ nhìn ra a? Con gái của tớ lớn
lên rất giống tớ nha.” Cô ấy đem điện thoại di động đưa tới trước mắt tôi,
trong màn hình là một đứa bé gái khả ái, mặt mày rất giống Tiểu Mi 15 năm trước.
“Thật
đúng là Tiểu Mi!” Tôi vẫn có chút không thể tin nổi.
“Khụ
khụ, ” Hoa Thông Phi đứng đằng sau, hắng giọng một cái, tiến đến bên tai tôi
nói nhỏ, “Hiện tại nên tìm vị bằng hữu kia của em đi?”
Tôi còn đang khiếp sợ,
cho nên không để ý tới hắn, mãi đến tận đem tất cả mọi người nhận ra hết, cũng
không thấy Lý Viễn Đào đâu. Tôi có chút ủ rũ cúi đầu ngồi xuống ghế, cầm lấy đồ
uống. Hoa Thông Phi nhìn ra tôi ủ rũ, vỗ vỗ vai tôi: ” Chắc là Lý Viễn Đào có
việc bận, lần sau chắc sẽ gặp được mà.”
“Cũng
chỉ có mình cậu ta là bận. Dù gì cũng là tụ họp bạn bè của 15 năm trước, rất
nhiều người xin nghỉ để đến đây, cậu ta làm như vậy quả thật không nể mặt mà .”
Tôi có chút căm giận mà nói.
“Em
làm ra bộ dạng oán phu này làm cho anh ghen đó ” hắn thở dài, “Nhớ lúc đầu anh
với em kết giao, cũng bởi vì em đối với cậu ta quá tốt, nên chúng ta mới hay
cãi nhau đấy.”
“Cậu
mới là oán phu!” Tôi vỗ vỗ đầu hắn, “Tâm trạng tôi không tốt, không nên chọc
tôi.”
“Bởi
vì tâm tình em không tốt, nên anh mới không muốn để em ủ rũ như vậy, ở đây là
đang tụ họp bạn bè của 15 năm trước, không có Lý Viễn Đào, vẫn còn có rất nhiều bằng
hữu khác.” Hoa Thông Phi đứng trước mặt tôi, “Không phải ngày hôm qua đã nói rồi
sao, sẽ có một số người thay đổi mà, hửm?”
“Tôi
chỉ muốn gặp Lý Viễn Đào mà thôi.” Tôi bướng bỉnh mà nói.
“Như
vậy… Chúng ta thừa dịp nghỉ hè liền đi tìm cậu ta được không?” Hoa Thông Phi bỗng
nhiên nói.
Tôi sửng sốt một
chút, ngẩng đầu nhìn hắn: “Đi tìm cậu ta?”
“Đúng vậy, cậu ta không đến, chúng ta liền đi tìm, em còn nhớ nhà cậu
ta trước kia ở đâu không? Chúng ta liền bắt đầu tìm từ nơi đó.” Hoa Thông Phi
gương mặt nghiêm túc, “Tuy rằng cậu ta học đại học ở trường khác, sau cũng nghe
nói cậu ta không có về nhà, bất quá cũng sẽ có người biết cậu ta đi chỗ nào
thôi mà.”
Tôi lăng lăng nhìn
Hoa Thông Phi, mãi đến tận hắn phát hiện tôi có chút ngẩn người, nghi hoặc mà hỏi
ta: “Làm sao vậy?”
“Cậu
chịu được sự tùy hứng của tôi đến mức độ này sao?”
Hắn ôn hòa cười: “Mới
có nhiêu đây đã làm em cảm động rồi sao?”
“Mới
không có!” Tôi theo thói quen phủ nhận, qua nửa ngày liền bỏ thêm một câu, “Cho
dù có, tôi cũng sẽ không thừa nhận với cậu!”
Hắn “Xì” một tiếng
cười khẽ lên, sau đó ở dưới bàn nắm chặt tay tôi.
Cuối cùng tôi cũng
không thể nhìn thấy Lý Viễn Đào, tuy rằng rất là tiếc nuối, nhưng mà được gặp lại
bạn cũ tôi cũng rất là cao hứng. Với lại tôi muốn đi gặp ông nội.
“Em
thật sự muốn đi?” Hoa Thông Phi lộ ra biểu tình vội vã cuống cuồng.
Tôi kiên định gật gật
đầu: “Đúng vậy, ông nội rất tốt với tôi, đương nhiên là phải đến thăm. Sao cậu
sốt sắng như vậy ? Có phải là ông không thích cậu?”
“Đó cũng không phải, chính là… Thôi, đến lúc đó có anh ở bên cạnh
em, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Hắn dường như tự nhủ nói.
Tôi không để ý đến lời
nói kì quái của hắn, mãi đến tận ngày thứ hai, hắn lái xe mang tôi đến nghĩa
trang, tôi đứng ở trước mộ ông nội, hoàn toàn ngốc ở nơi đó.
“Kỳ
thực, sau khi em tốt nghiệp trung học không bao lâu, ông em bị bệnh qua đời. Em
bởi vì chuyện này cho nên…” Hoa Thông Phi thấp giọng nói bên tai tôi, tôi một
chữ cũng không nghe lọt, mãi đến khi hắn đem tôi kéo vào trong ngực, vỗ vỗ lưng
tôi nói, “Muốn khóc thì khóc đi, khóc lên sẽ dễ chịu hơn.”
Tôi nghĩ tôi mới
không có khóc, nhưng là nước mắt đã chảy ra không ngừng. Không biết qua bao
lâu, tôi rốt cục bình tĩnh lại, cúi người xuống, dùng tay mơn trớn bức ảnh của
ông nội.
“Ông
nội, ông yên tâm đi, con sẽ chăm sóc cho Thiếu Huân thật tốt , con hướng ngài bảo
đảm, sau này tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện khiến em ấy tổn thương, cho
dù sau này già đi, cũng phải cùng Thiếu Huân chống gậy sống đến khi không còn
thở nữa.” Hoa Thông Phi hướng bia mộ nói.
Ngón tay của tôi run
rẩy, một hình ảnh bỗng lóe lên trước mặt tôi. Tôi đứng thẳng người, nắm lấy
cánh tay của hắn: “Cậu lặp lại lần nữa! Mau đem lời nói vừa rồi lặp lại lần nữa!”
Hoa Thông Phi bị tôi
giật mình, thành thật nói: “Anh… Ông nội, ông yên tâm đi, con sẽ chăm sóc cho
Thiếu Huân thật tốt, con hướng ngài bảo đảm, sau này tuyệt đối sẽ không làm ra
những chuyện khiến em ấy tổn thương, cho dù sau này già đi, cũng phải cùng Thiếu
Huân chống gậy…”
Hình ảnh lóe lên
ngày càng rõ ràng, đó là trong màn mưa tí tách, tôi còn là thiếu niên cấp ba,
Hoa Thông Phi vẫn còn là một tiểu lưu manh, hắn đứng ở bên cạnh tôi, kéo ở tay
tôi, đứng trước mộ của ông nội nói lời tương tự.
Lại một hình ảnh nữa
chợt lóe, đó là khi bọn tôi học đại học, Hoa Thông Phi đem tôi chặn ở góc tường,
tàn nhẫn hôn…
Tốt nghiệp đại học,
tôi xách một cái vali lớn, Hoa Thông Phi đứng ở trước căn nhà mà bọn tôi thuê,
tiếp nhận lấy vali của tôi, sau đó đem tôi ôm vào phòng…
Tôi quỳ trên mặt đất,
mặt của cha tức giận đến đỏ bừng, cầm lấy chén trà ném thẳng vào tôi, thái
dương của tôi lập tức chảy máu, mẹ tôi khóc lóc chạy tới ôm lấy tôi…
Sinh nhật hai mươi
chín tuổi của tôi, Hoa Thông Phi đem bất động sản của hắn chuyển thành của bọn
tôi, trên đó viết tên hai chúng tôi, tôi mạnh mẽ ôm cổ hắn, nước mắt tích tụ ở
khóe mắt…
Tôi đến sân bóng xem
học sinh thi đấu, bỗng nhiên có người gọi tên của mình, tôi quay đầu, trả lời
người kia, sau đó đầu tôi bỗng nhiên đau xót, thế giới lập tức biến thành màu
đen…
“Thiếu
Huân? Thiếu Huân?” Hoa Thông Phi vẫy vẫy trước mặt tôi, “Thiếu Huân, em làm sao
vậy?”
Tôi sâu sắc thở ra một
hơi, cười cười với hắn: “Bỗng nhiên nghĩ đến tháng trước em đánh cược cùng với
anh, bây giờ thua rồi, ách, đêm nay anh
muốn làm gì em thì làm đi a.”
“Thiếu…
Thiếu Huân em… ?” Hoa Thông Phi ôm lấy vai tôi, “Em có phải là nhớ tới cái gì rồi
không?”
Tôi đem hắn tay từ
trên vai lấy xuống, nắm trong tay: “Tuy rằng em thật sự hi vọng mình là xuyên
qua, mong đợi một ngày có thể trở lại quá khứ, thế nhưng thật đáng tiếc, xem ra
em thật sự chỉ là mất trí nhớ mà thôi, vừa nãy ta đã nhớ lại mọi chuyện rồi a.”
“Thật
sao? Sao bỗng nhiên lại nhớ lại? Có cảm thấy đau đầu hay không, có chỗ nào
không thoải mái không?” Hoa Thông Phi nói một hơi, càng lúc càng căng thẳng hơn
, “Hay là trước đi bệnh viện xem một chút đi?”
“Được.”
Chúng tôi đi đến bệnh
viện lần trước , vừa vặn gặp lại là cái bác sĩ xem phim Hàn kia.
“Xem
ra là không có vấn đề gì, chúc mừng cậu khôi phục ký ức.” Bác sĩ nhìn kiểm tra
báo cáo nói.
Chúng tôi cảm ơn bác
sĩ, sau đó lái xe về nhà.
“Nhưng
mà Thiếu Huân, tại sao em mất trí lại chỉ nhớ được việc 15 năm trước?” Hoa
Thông Phi vẫn như cũ có chút không rõ.
Tôi nghĩ nghĩ, suy
đoán nói: “Chắc là giấc mơ trong lúc em bị thương?”
“Cái gì mơ?”
“Em
mơ tới mười lăm năm trước, em bị bóng rổ đập vào đầu, anh còn nhớ không?”
“Đương
nhiên nhớ tới, lần đó là anh đưa em đến phòng y tế.”
“Có
thể là bởi vì mơ tới cái đó, cho nên tỉnh rồi liền chỉ nhớ rõ được trước kia .”
“Là
thế sao?” Hắn có chút hoài nghi nghiêng đầu.
“Ai
biết được? Cũng có lẽ, là muốn em yêu anh lại từ đầu.”
“Anh
chấp nhận lời giải thích này .”
“Thúi
lắm.” Tôi đẩy đầu của hắn xuống, “Đúng rồi, không cần nói cho Trần Cương cùng
Triệu Bác Văn là em đã khôi phục, em đã nghĩ ra phương pháp trị bọn họ rồi!”
Hoa Thông Phi biểu
tình bất đắc dĩ, vùi đầu dựa vào vai tôi: “Lại tới nữa rồi…”
Tôi cũng áp sát mặt
vào mặt hắn, thấp giọng nói: “Thông Phi, vĩnh viễn không nên rời bỏ em. Nếu như
em lại lần nữa quên mất…”
Tay tôi bị hắn cầm
thật chặt, hắn nói: “Nếu như em quên mất cái gì, em cũng là em, anh cũng là của
em.”
Hoàn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
- Nếu có sai sót mong mọi người giúp đỡ
- Mọi người comment ủng hộ tui với, nhà tui đìu hiu quá QAQ...
- Mọi người bấm Thông báo cho tôi để 888 với tui nha QAQ...