Chương
5: Năm con gà
Sáng
sớm hôm sau, Hạng An Hòa bị lay tỉnh. Bé buồn ngủ cùng Hạng Thiệu Văn ra giếng
súc miệng rửa mặt, trong nhà tạm thời chưa có bàn chải đánh răng, chỉ dùng nước
ngậm trong miệng ùng ục mấy cái đã được coi là súc miệng.
Nước
giếng buổi sáng rất lạnh, vừa tạt nước lên mặt hai cái, con sâu ngủ lập tức bỏ
chạy, cả người đặt biệt tỉnh táo.
Vào
lúc này mấy con gà trống leo lên nóc chuồng, ‘ác ác ác’ gáy liên tục không ngừng,
còn kèm theo vài tiếng chó sủa, cực kì náo nhiệt. Lại nhìn dãy núi xa xa, thật
nhiều chim lớn đang vỗ cánh, dã thú trong núi đang nhảy nhót từng bừng, có lẽ
là đi kiếm ăn.
Gần
đến giờ điểm tâm, mọi nhà trong thôn đều đang nấu cơm. Sương mù từ trong ống
khói bốc lên, bay lượn xung quanh, ánh nắng yếu ớt chiếu sáng khắp nơi, vừa
nhìn đã có ý cảnh.
Hạng
An Hòa vừa rửa mặt xong, đã bị Hạng Thiệu Văn dắt vào nhà. A gia đã chuẩn bị ba
chén cháo hoa để trên bàn, ở giữa là một dĩa đậu phộng xào, một chén củ cải muối,
cháo hoa ăn cùng với những món này, đủ vị.
Hai
người ngồi trên một cái ghế dài, Hạng Thiệu Văn sờ chén thử nhiệt độ, nói với Hạng
An Hòa, "Lúc ăn phải múc nhẹ trên mặt, đừng múc sâu xuống, rất nóng."
Hạng
An Hòa cầm đũa không biết sử dụng như thế nào, cuối cùng phải đổi lại muỗng cho
bé, cái miệng nhỏ nhắn từng chút từng chút húp cháo. Hạng Thiệu Văn cùng a gia
đã ăn hết một chén cháo, còn bé chưa ăn được nửa chén.
A
gia trừng mắt, "Ăn nhanh một chút, ăn xong ta dẫn con đến chỗ trưởng thôn
đăng kí."
Vì
vậy Hạng An Hòa không thể làm gì khác hơn là tăng nhanh tốc độ, kết quả cháo đều
rơi vãi ra bàn. Ăn sáng xong, Hạng Thiệu Văn rất muốn đi cùng, a gia lại xua
tay với anh, "Ta dẫn đi là được rồi, con ra dắt trâu lên núi đi."
Hạng
Thiệu Văn chỉ đành bỏ cuộc, đưa hai người đi một đoạn đường.
Hạng
An Hòa rất ỷ lại vào Hạng Thiệu Văn, thấy Hạng Thiệu Văn không đi cùng, mỗi bước
đi đều rất cẩn thận, đợi đến khi a gia răng dạy, bé mới giơ hai chân ngắn ngủn
chạy theo.
Trên
đường đi có người dắt trâu lên núi, a gia thỉnh thoảng chào hỏi bọn họ một
chút. Người trong thôn thấy phía sau Hạng a gia có một đứa bé, nhá, thật đáng
yêu, mọi người đều hỏi đứa bé này từ đâu tới, chắc là đến từ thành phố.
Hạng
a gia vừa tự hào lại vừa tức giận "Cháu trai nhà ta đương nhiên là đáng
yêu, cái gì mà bắt cóc đem về, các người có biết mình đang nói gì không."
Nhìn
thấy a gia cùng người dẫn trâu sắp cãi nhau, Hạng An Hòa trong lòng sợ sệt, sợ
hãi kéo kéo quần áo a gia, "A gia, đi đăng ký..."
Hạng
a gia lập tức trừng mắt thổi râu, kéo Hạng An Hòa đi, bây giờ không phải lúc
cãi nhau, việc quan trọng bây giờ là đến gặp trưởng thôn đăng kí !
Nhà
của trưởng thôn rất lớn, trong sân có nuôi mấy con gà con vịt. Hạng An Hòa nhìn
thấy bạn bè của mình bị nhốt, trong lòng có chút khó chịu, nhưng việc này bé
không thể quản được.
Hạng
a gia kéo Hạng An Hòa đến cho trưởng thôn xem, trưởng thôn vuốt vuốt chòm râu
dài, hỏi Hạng An Hòa vài câu. Hạng An Hòa tỉnh tỉnh mê mê trả lời trưởng thôn,
lúc cùng a gia quay trở về, bé cũng không nhớ mình đã trả lời cái gì.
Cũng
đã gần trưa, mặt trời treo lên đỉnh đầu, làm người ta hoa mắt chóng mặt. Hạng
An Hòa đang trong giai đoạn phát triển, sáng nay lại phải dậy rất sớm, trên đường
trở về vừa mệt vừa buồn ngủ, hai chân rã rời loạng choạng đánh vào nhau, lắc lư
đi theo sau a gia.
Mãi
đến khi Hạng An Hòa nghe phía trước có tiếng ầm ầm, bé dụi dụi hai mắt, chỉ thấy
hai, ba đứa nhỏ đang gào rít chạy về phía bên này, phía sau bọn nhỏ là một đám
ngỗng. Bảy, tám con ngỗng xám lớn đập đập cánh, cái đầu ‘sỉ sỉ sỉ’ đuổi theo,
nhìn qua vô cùng hung mãnh.
Hạng
An Hòa bị dọa sợ chạy tới ôm đùi a gia, a gia vỗ vỗ đầu bé, "Chỉ là một
đàn ngỗng thôi, tụi nó trong thôn rất thích mổ người, bất quá có a gia ở đây,
không cần sợ."
‘Đàn
ngỗng’ kia đi qua hai người, tất nhiên là không thèm để ý. Tụi nó dốc hết sức
đuổi theo mấy đứa nhỏ, tiếng bước chân chạy qua ‘cộc cộc cộc’, tinh thần Hạng
An Hòa triệt để bị dọa.
Loại
ngỗng này thường thích xung đột tấn công người khác, Hạng An Hòa là một gà con
yêu hòa bình, cứ như vậy bé bị đám ngỗng hù sợ. Trên đường về nhà bé đều rơi
vào trạng thái kinh hoảng, Hạng Thiệu Văn từ trong bếp bưng cơm trưa ra, thấy Hạng
An Hòa hồn vía lên mây ngồi trên ghế, ánh mắt thẳng tắp.
"A
gia, Tiểu Hòa bị sao vậy?"
A
gia ngồi ở cửa, vừa hút điếu cày vừa nói: "Bị đám ngỗng nhà dì Ba hù rồi."
Hạng
Thiệu Văn lo lắng ngồi xuống bên cạnh Hạng An Hòa, quan sát bé thật tỉ mỉ,
"Bị đàn ngỗng mổ ?"
A
gia: "Sao bị mổ được, thằng bé đứng bên cạnh nhìn thấy đám ngỗng thì bị dọa
sợ."
Hạng
Thiệu Văn: "..."
Khuôn
mặt non nớt của Hạng An Hòa phơi nắng từ sáng tới giờ đã đỏ bừng, còn có mấy chỗ
bị bỏng nắng.
"Gia,
sau này dắt Tiểu Hòa ra ngoài nhớ cho em ấy đội mũ rơm."
A
gia xua tay, ùng ục nhả khói, "Biết rồi, da dẻ non mềm. Nhưng mà da thịt mềm
mại như vậy cũng rất đáng yêu."
Buổi
trưa trời nắng gắt, khoảng thời gian nắng noi này Hạng Thiệu Văn không lên núi
dắt trâu về, nếu không ít hôm nữa lại bị đau đầu.
Lúc
Hạng An Hòa ăn cơm xong vẫn còn ngơ ngác, Hạng Thiệu Văn kêu bé làm cái gì bé đều
làm, hồn cứ để đâu đâu, có rất nhiều câu bé không thể nghe lọt.
Đến
khi Hạng Thiệu Văn ra ngoài bổ củi, rìu bổ xuống từng tiếng từng tiếng, âm
thanh vỡ vụn làm cho đầu óc Hạng An Hòa tỉnh táo trở lại.
Phòng
khách chỉ còn một mình bé, a gia đã trở về phòng ngủ. Cửa sổ trong nhà đều mở
toang, thời tiết như vậy mà đóng hết cửa thì chỉ có nóng chết. Hạng An Hòa tỉnh
táo lại từ trên ghế dài nhảy xuống, men theo âm thanh bổ củi đi tìm Hạng Thiệu
Văn.
"Văn
ca nhi ~" Giọng nói non nớt của Hạng An Hòa đã khôi phục sức sống, đi vòng
vòng Hạng Thiệu Văn.
Hạng
Thiệu Văn nóng đến nổi cả người đều là mồ hôi, cởi áo chỉ để lại mỗi cái quần
trên người.
Hạng
Thiệu Văn từ nhỏ đã phơi nắng, Những đứa trẻ sống trong núi da dẻ đều đen thui,
đừng nói tới làn da trắng nộn của Hạng An Hòa, da màu mật như của Hạng Thiệu
Văn cũng đã hiếm thấy.
Cơ
thể thiếu niên dần dần thành thục như người trưởng thành, sau lưng và bả vai
anh đều là mồ hôi, bắp thịt ở vai và lưng trập trùng lên xuống theo động tác bổ
củi.
Trong
mắt Hạng An Hòa, Hạng Thiệu Văn rất là cao lớn, lại rất mạnh khỏe. Bé nhìn cơ
thể của anh, miệng nhỏ hơi mở ra, tưởng tượng một ngày gà con như bé cũng cao lớn
như vậy. Vậy thì bé không cần sợ nữa, còn có thể bảo vệ Văn ca nhi và a gia.
Không
biết suy nghĩ hồn nhiên của bé con, Hạng Thiệu Văn cầm lấy vải bố vắt trên vai
lau mồ hôi ở khóe mắt, anh nhìn ánh nắng gay gắt, nói với Hạng An Hòa:
"Vào nhà tránh nắng đi, đừng đứng đây phơi nắng nữa."
Hạng
An Hòa nhìn đống củi chồng chất ở dưới đất, bé lau mồ hôi trên trán, còn muốn đứng
thêm chút nữa, đã bị Hạng Thiệu Văn xách vào nhà.
"Nghe
lời, say nắng hôn mê, anh và a gia sẽ lo lắng."
Vì
vậy Hạng An Hòa bắt một cái ghế ngồi bên cạnh cửa, bàn chân nhỏ nhắn để lên ngưỡng
cửa, vừa dùng quạt cói quạt quạt, vừa nhìn Văn ca nhi của bé, nhìn hết cả một
buổi trưa.
Sau
giờ ngọ, Hạng Thiệu Văn thấy mặt trời đã xuống núi, anh mới lên núi dắt trâu về,
Hạng An Hòa thấy thế, lập tức lặt hết đậu dải(*) trong giỏ trúc, hai tay chưa kịp
rửa sạch sẽ, đã hò hét muốn cùng anh đi dẫn trâu về.
Hạng
Thiệu Văn thấy Hạng An Hòa còn rất nhỏ không muốn mang bé đi, cuối cùng a gia từ
trong bếp thò đầu ra, "Dẫn thằng bé đi đi, còn nhỏ nên rèn luyện nhiều một
chút."
Vì
vậy Hạng An Hòa được như ý muốn, bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay to lớn của Hạng
Thiệu Văn, nhún nhảy cùng anh đi lên núi.
Trên
đường đi gặp không ít người trong thôn cũng đang dẫn trâu về nhà, trong đó có mấy
đứa trẻ, đám trẻ con không đủ sức, dắt trâu đi được vài bước thì đứng lại thở hổn
hển. Tụi nó quay đầy cầm lấy cây cỏ dại trong tay đánh con trâu mấy cái, lại
kéo trâu về phía trước, quá trình vô cùng gian khổ.
Hạng
gia nuôi một con bò, mỗi sáng đều thả nó lên núi ăn cỏ. A gia lớn tuổi, công việc
này liền rơi trên người Hạng Thiệu Văn. Cho dù là đi học hay nghỉ hè, mỗi sáng
anh đều dẫn bò lên núi, sau đó mới đi học. Trừ khi trời mưa, con bò này không
được ăn cỏ, nó liền hờn giận một trận.
Hạng
An Hòa lần đầu chạm vào con bò, vừa chạm thử lại lập tức rút tay lại. Con bò ôn
dịu ngoan thuận, còn dùng mũi cọ lòng bàn tay non mềm một cái.
Hạng
Thiệu Văn cười cười, cầm lấy dây thừng kéo bò đưa cho Hạng An Hòa, "Có muốn
dắt thử một lần không?."
Hạng
An Hòa dắt thử, sự thật chứng minh, một đứa bé muốn kéo một đầu bò, thực sự rất
gian nan. Hồi nãy trên đường gặp mấy đứa nhỏ dắt trâu về, đoạn đường đó thật cực
khổ!
Hình
ảnh hai người một bò dưới ánh hoàng hôn đi xa dần, Hạng Thiệu Văn một tay nắm lấy
tay Hạng An Hòa, một tay cầm lấy dây thừng dắt bò về, đây là lần đầu tiên khi dắt
bò về, trong lòng lại có một phen tư vị đặc biệt.
--------
(Mấy
chương sau, tác giả có lúc ghi là bò có lúc ghi là trâu, cái này tui cũng không
biết đâu nha)
(*)Đậu
dải (đậu đũa):
Tui cũng muốn một bé gà vàng cuteo 😂😂😂
Trả lờiXóatui cũng muốn đây TTATT
Xóa