Chương 17: Mười bảy con gà
Đón nhận tầm mắt bức người của Hạng Thiệu Văn, Tiểu An theo bản năng che mặt lại, nghiêng đầu qua một bên.
Bé làm bộ như không sao, mềm mại nhu nhu nói: "Không có việc gì~", nhưng trong giọng nói lại lộ ra cảm xúc đau xót không thể giấu được.
A gia đi tới trực tiếp kéo tay Tiểu An ra, nhìn thấy cháu ngoan nhà mình vốn là bánh bao trắng mịn bây giờ trên mặt lại có thêm vài vết bầm, nhất thời giận dữ, "Ai đánh?! Cháu ngoan mau nói với a gia, gia đi đòi công bằng lại cho con!"
Xế chiều hôm nay a gia định đến gặp bác sĩ Lưu ở thôn kế bên kiểm tra sức khỏe, nhưng hiện tại nhìn thấy cháu ngoan nhà mình bị bắt nạt, lập tức đem chuyện đến gặp bác sĩ ném qua một bên, vây quanh Tiểu An thổi râu trừng mắt, chỉ chờ Tiểu An nói ra đứa nào đánh bé.
Tiểu An không nghĩ sẽ làm lớn chuyện, bé nhẹ nhàng đẩy đẩy a gia, "A gia đến gặp bác sĩ trước đi mà, con, con sẽ nói với Văn ca nhi, Văn ca nhi sẽ đi trả thù cho con~" Tiểu An tìm cớ, Hạng Thiệu Văn xuất hiện làm cho kế hoạch của bé chuẩn bị sẵn rối tung rối mù, đầu óc như bị keo dán lại thành một cục, lúc nói chuyện đầu lưỡi cũng thắt lại.
Nhận được ánh mắt cầu cứu của bé con, Hạng Thiệu Văn quả nhiên chuyển đề tài, đem a gia đẩy đi gặp bác sĩ. A gia đương nhiên nghe theo Hạng Thiệu Văn, đứa cháu lớn này làm chuyện gì ông cũng đều tin tưởng và yên tâm, vì vậy nội tâm a gia thả lỏng, dặn Hạng Thiệu Văn nhất định phải đòi lại công bằng cho Tiểu An, mới cầm gậy đi về phía thôn kế bên.
A gia vừa đi, Tiểu An thở phào một hơi. Bé chưa kịp hoàn hồn, hai mắt Hạng Thiệu Văn sáng như đuốc theo dõi bé, sắc mặt âm trầm, không giống như Văn ca nhi thường ngày ôn hòa, yêu thương sủng ái bé.
Hạng Thiệu Văn thực sự rất giận, trường học vừa cho nghỉ hè, đồ đạc chưa dọn anh đã vội vã trở về, nguyên nhân là để nhìn thấy bé con ngoan ngoãn luôn ỷ lại vào mình. Ai ngờ về sớm, anh ngồi chờ cả canh giờ (gần 2 tiếng) cũng không thấy bé con trở về, trong lúc anh lo lắng muốn ra ngoài tìm, thì Tiểu An lại mang theo khuôn mặt đầy vết thương về nhà.
Cuối tuần trước thì bị thương ở chân, cuối tuần này thì bị thương ở mặt, lỡ như anh không về, nói không chừng lần sau lại bị thương ở những chỗ khác.
Hạng Thiệu Văn từng bước ép sát, Tiểu An cũng không lui được nữa. Cuối cùng bé bị ôm ngồi lên ghế dài, lúc ngồi xuống bé mới phát hiện, trên bàn đều là những món ăn vặt mà Văn ca nhi hay mua trên trấn cho bé ăn.
Tiểu An mở giấy gói ra bỏ một khối bánh ngọt nhỏ vào miệng, ngậm cả khối bánh ngọt trong miệng làm hai má bé phồng lên, vừa ngọt vừa mềm, Tiểu An cắn cắn nhai nhai, hít mũi nói: "Văn ca nhi, xin lỗi..."
Ngón tay Hạng Thiệu Văn khẽ động, nhịn xuống cảm giác muốn sờ mặt bé con, cố ý nghiêm túc nói: "Xin lỗi anh làm gì, em không có lỗi với anh, cũng không phải có lỗi với a gia, mà là có lỗi với chính em."
Tiểu An xoắn xoắn góc quần, vùi đầu, giọng nói ngày càng nhỏ, "Em đánh nhau với bạn học, hai đứa, nhưng mà đánh không lại, sau đó bị tụi nó đánh..."
Hạng Thiệu Văn xiết chặt ngón tay, "Tại sao lại đánh nhau."
"Hôm nay lão sư bỏ mũ của em xuống, tụi nó liền cười em là đầu trọc..."
Cơn tức giận xông lên tới ngực không hạ xuống được, Hạng Thiệu Văn nén giận, đặt tiếp câu hỏi: "Chỉ vì chuyện này?"
"Ừm..."
"Hạng An Hòa, em làm gì cũng không biết suy nghĩ, hả?"
Đây là lần đầu tiên Tiểu An nghe Văn ca nhi gọi họ tên của bé, bé lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Hạng Thiệu Văn một chút, bé biết anh đang rất tức giận. Ngón tay xoắn xoắn góc quần ngày càng khẩn trương, Tiểu An liên tục xin lỗi, là bé làm sai.
Liên tiếp nhận sai không ngừng, nước mắt không nhịn được cuồn cuộn chảy ra. Tiểu An một khi đã khóc thì không thể dừng lại được, bé cũng không nén nữa, vai nhỏ run rẩy nha nha nha nha khóc lên.
Bé nghĩ thầm, tại sao mình lại xui xẻo như vậy, bị người khác chê cười còn chưa tính, đi đánh người ta thì bị người ta đánh lại, bây giờ mình khóc thương tâm như vậy Văn ca nhi cũng không thèm quan tâm.
Tiểu An như rơi vào tuyệt vọng không thể thoát ra được, khóc càng lúc càng thương tâm, thân thể đột nhiên trở nên ấm áp, Văn ca nhi ôm bé ngồi lên đùi mình.
Bàn tay chai sần do làm việc quanh năm sờ lên khuôn mặt non mềm của Tiểu An, nước mắt trong suốt dính vào tay anh, Hạng Thiệu Văn mơ hồ thở dài, "Anh còn chưa nói gì hết, sao lại khóc hăng say như vậy."
Tiểu An: "Nha nha nha nha nha ——" hai cánh tay rất tự nhiên quấn lấy cổ Văn ca nhi.
Hạng Thiệu Văn ôm bé con vào ngực, vỗ lưng an ủi, hống "Có phải mỗi lần làm sai đều sẽ khóc cho anh xem đúng không, để cho anh đau lòng chết đúng không."
Tiểu An nỗ lực đè xuống tiếng khóc của mình, vặn vẹo cơ thể một chút, dùng giọng mũi xin lỗi: "Xin lỗi mà..."
"Nói rõ với anh chuyện hôm nay, cái gì cũng không được giấu anh."
Vì vậy Tiểu An liền đem tất cả những việc xảy ra trong hôm nay nói với Hạng thiệu Văn, bao gồm cả việc sáng sớm lên núi thả trâu, đi nhà xí bao nhiêu lần cũng kể ra luôn.
"Vậy nếu hôm nay Thành Tri không đi ngang qua, em sẽ bị đánh nằm bẹp ở đó không đứng dậy nổi, phải không."
Tiểu An yếu yếu gật đầu, "Phải..."
Hạng Thiệu Văn bóp hai vai đơn bạc của bé, "Sao lại yếu như vậy, hả? Rõ ràng là ăn nhiều lắm mà, chạy đi đâu hết rồi."
Tiểu An hừ hừ, bé cũng rất muốn cao lớn giống Văn ca nhi của bé, như vậy sẽ không ai dám bắt nạt bé nữa.
Hạng Thiệu Văn hỏi: "Có muốn trả thù không."
Tiểu An quay đầu, nghe Văn ca nhi nói như vậy bé rất cảm động, nhưng bé biết người lớn đánh con nít chẳng có gì vẻ vang. Là do bé vô dụng không đánh lại tụi nó, nhưng Tiểu An cũng không muốn Văn ca nhi vì mình mà làm những chuyện mất mặt.
Hạng Thiệu Văn vỗ vỗ đầu bé con, "Đi theo anh."
Dạo gần đây trẻ con trong thôn dậy sóng chơi trò ‘súng hạt kê’(*), Hạng Thiệu Văn chặt vài nhánh trúc rỗng, đưa cho Tiểu An một nhánh.
Hai người tay lớn nắm tay nhỏ, trên đường đi hái được một chùm hạt chuyên để bắn người – hạt đậu, nhét vào bên trong ‘súng hạt kê’ một hạt, tay dùng sức kéo, bịch một tiếng, hạt kê trong nháy mắt giống như viên đạn bắn ra.
Bọn họ chạy đến đống cỏ khô ở giữa làng, xung quang có nhiều tấm xi măng bị vỡ, đám nhỏ ở trong đống cỏ khô đùa giỡn, chơi trò phe ta phe địch không ngừng bắn ‘súng hạt kê’. Quét mắt một cái, Tiểu An nói hai đứa kia có trong đó.
Hạng Thiệu Văn đem ‘Súng hạt kê’ nhét vào tay bé con, sau đó kéo bé trốn sau đống cỏ khô, anh hỏi Tiểu An: "Biết bắn không."
Tiểu An gật đầu, nhét một hạt đậu vào, bịch một tiếng bắn ra, trật. Bé ngửa đầu nhìn Văn ca nhi của mình, sau đó lại nhét tiếp hạt thứ hai, bịch một tiếng, lại trật.
Hạng Thiệu Văn: "..."
Tiểu An mềm mại cười, đưa nhánh trúc tới, "Em không bắn đâu..."
Hạng Thiệu Văn hết cách với bé con, hơi ngồi xổm xuống kéo Tiểu An đứng trước mặt mình, cầm lấy tay bé, nhét một hạt đậu vào, bịch một tiếng.
Trong đám nhóc kia có một đứa che đầu lại la lên: "Ai đánh đầu tao —— "
Tiểu An mím môi cười nhẹ, hai mắt đen láy ngưỡng mộ nhìn Văn ca nhi, lại nhét tiếp một hạt đậu vào, mềm mại mở miệng: "Văn ca nhi, bắn tiếp ~ "
Hai bàn tay lớn bao lấy tay bé con, bịch một tiếng, bắn trúng mông của đứa thứ hai.
"Ôi, ai đánh lén mông tao ——!"
Tùng tùng tùng tùng, tất cả đậu trong tay đều bắn hết, Tiểu An cuối cùng cũng hả giận, tinh thần sảng khoái được Hạng Thiệu Văn dắt về nhà.
Làn gió từ đồng ruộng thổi đến, mang theo một chút khô khốc lại có chút khoan khoái. Trên đường về nhà, Tiểu An hỏi: "Văn ca nhi sao hôm nay lại về nhà?"
Hạng Thiệu Văn nhu nhu đầu bé con: "Không hoan nghênh anh?"
"Mới không phải! Em tò mò mà~" Hai tay Tiểu An ôm lấy cánh tay Hạng Thiệu Văn, như món trang sức dính trên người anh, để anh kéo đi.
"Ngày mai là lễ ma quỷ, trường học cho nghỉ hè sớm."
"Ai nha, em quên mất!" Tiểu An đối với ngày lễ này vừa sợ vừa thích, thích chính là có rất nhiều đồ ăn vặt ngon, sợ chính là đồng loại của bé máu chảy thành sông.
Tiểu An tội nghiệp cau mày, giọng nói có chút mất mát thương cảm, "Văn ca nhi, ngày mai sẽ có rất nhiều gà bị giết."
Tiểu An đã lớn như vậy, sợ nhất là khi thấy người ta giết gà giết vịt, làm cho bé cả đời đều để lại bóng ma trong lòng.
--------------
Súng hạt kê: nguyên văn là 小米加步枪 (milletplusrifles): ‘súng dài + hạt kê’, nhưng tui rút lại là súng hạt kê, đây là cột mốc lịch sử của Trung Quốc. Mà mọi người trong trận chiến chỉ cần có súng dài và núp trong ruộng hạt kê (để ẩn thân) đã có thể chống lại quân Nhật.
Trò chơi ‘súng hạt kê’ đại khái có thể hiểu là chơi trò chiến tranh, mà mỗi phe sẽ núp sau các ‘lá chắn’ (có thể là xi măng, ruộng lúa..., nói chung là cái gì có thể núp được). Nhánh trúc mà Tiểu An xài cũng có thể xem là 'súng dài' =)))
Mọi người đọc không hiểu cũng đừng trách tui, tui hiểu bao nhiêu túm gọn lại bấy nhiêu thôi. Nếu ai biết cụ thể hơn xin hãy góp ý cho tui QAQ....Mà ai thấy tui sai thì chỉnh giùm tui luôn nha.
Ảnh minh họa:
Hóng quá ;v; Nhà mau ra tập mới nhaa
Trả lờiXóahaiz, cont ui vừa bị bưng ra khỏi nhà, tui nản quá QAQ
XóaƠ thật á @@ Bị bưng ra trang nào thế. Tui vô nói !!!
XóaTruyện gà con thì tui chưa hoàn nên người ta không có bê đi, còn mấy truyện hoàn trong nhà vừa bị bê qua mấy trang như dammyhoan hay dammyhay đó cô.
XóaCô vô nói cũng thế thôi QAQ....Tui sợ bộ gà con cũng vậy nên tui hơi hụt hẫng xíu