Chương 16: Mười sáu con gà
Mấy bữa nay Tiểu An đều đội mũ lên lớp. Mấy ngày đầu còn bình an
vô sự, hôm nay lão sư lại yêu cầu bé phải bỏ mũ ra.
Lão sư đứng trước bàn học nhìn bé, "Là bị bệnh không thể ra
gió?" Cái này cũng không đúng a, mấy bữa nay nắng gắt, đội mũ lâu như vậy
cả đầu đều là mồ hôi.
Tiểu An lắc đầu một cái, "Không phải..."
Lão sư lại hỏi: "Hay trên đầu có vết sẹo dài không thể gặp
mọi người?"
So với vết sẹo dài còn đáng sợ hơn, Tiểu An tiếp tục lắc đầu, âm
thanh trầm thấp, "Không phải..."
"Không bệnh cũng không sẹo, trưa nắng thế này con đội mũ rất
dễ sinh bệnh, nghe lời lão sư, bỏ mũ xuống."
Tiểu An vẻ mặt đau khổ, "Con không muốn, lão sư con không
thể bỏ mũ ra."
Tiểu An trước giờ là học sinh ngoan ngoãn mềm mại đáng yêu, đây
là lần đầu bé không chịu nghe lời, làm lão sư có chút tức giận, "Bỏ xuống."
Tiểu An còn chưa kịp phản ứng, mũ đã bị lão sư giật xuống, cái đầu
trơn láng trong nháy mắt hiện ra trước mặt mọi người.
Cả lớp lặng im 3 giây, sau đó có một bạn học nhịn không được xì
cười, cười liên tục không ngừng, cuối cùng cả lớp vừa nhìn chằm chằm cái đầu trọc
lốc của Tiểu An vừa ôm bụng cười.
Tiểu An thẹn đến nổi muốn chui xuống đất, hai tai cũng đỏ bừng. Bé
muốn lập tức trốn khỏi phòng học, những tràng cười này đã đả kích trái tim nhỏ
bé của Tiểu An.
Lão sư cũng không ngờ tới sẽ thành ra như vậy, y trả lại mũ cho
Tiểu An, ánh mắt nghiêm khắc quét một vòng phòng học, mắng: "Cười cái gì
mà cười, tất cả yên lặng cho tôi, các em chưa từng cắt đầu trọc chứ gì, người
ta học cùng lớp với mấy em, nhưng cho dù có để đầu trọc cũng đẹp trai hơn mấy em."
Lời nói của lão sư vừa nói ra, trong lớp nhất thời yên tĩnh. Những
đứa trẻ mười mấy tuổi đã bắt đầu xây dựng lòng tự trọng, đặc biệt là đám con
trai, nghe được câu này thì rất không phục.
Đến giờ giải lao, lão sư mới đi ra ngoài, lập tức có hai nam
sinh chạy tới trước bàn Tiểu An, miệng bắt đầu hát nhảm: Đầu trọc đầu trọc, trời
mưa không lo. Nếu trời mưa, tôi đã có đầu trọc.
Giờ ra chơi chỉ có mười mấy phút mà hai thằng nhóc kia cứ hát
liên tục không ngừng, thậm chí còn làm những học sinh lớp khác chạy tới vây xem,
Tiểu An ngồi thẳng lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn chằm chằm bàn học, hai tay đặt
dưới bàn nắm chặt thành nắm đấm.
Văn ca nhi...
Tiểu An nghĩ đến Văn ca nhi của bé, nhịn xuống. Chuông vào học
vang lên, đám nhỏ này mới chịu yên tĩnh trở về chỗ ngồi.
Buổi sáng hôm nay Tiểu An không thể tập trung được, vất vả lắm mới
chờ đến giờ tan học, bé không thèm nhét sách giáo khoa vào cặp, trực tiếp kẹp
sách dưới nách rời khỏi lớp học.
Trên con đường nhỏ về nhà, bao nhiêu giận dữ nhịn cả nửa ngày
cũng được phát tiết. Tiểu An hai mắt đỏ bừng lấy chân sút mấy viên đá bên đường,
cuối cùng chưa hết giận còn mắng thêm vài tiếng, nước mắt sắp trào ra khỏi hốc
mắt bị bé ép trở lại.
Đứng ở ven đường ngang ngược một trận, Tiểu An lúc về nhà thì đã
trễ. Bé tăng nhanh bước chân vội vàng chạy đi, cái bóng của bé kéo thật dài
trên ruộng. Lúc đi ngang qua ao cá, khóe mắt nhìn thấy một đám nhóc đang ở đó bắt
cá, trong đó trùng hợp có hai đứa sáng nay ở trong lớp trêu chọc bé.
Cơn tức thật vất vả lắm mới hạ xuống bây giờ lại tiếp tục xông
lên, Tiểu An quăng cặp sách xuống đất, không nói một lời vung nắm đấm đánh về
phía hai thằng nhóc kia.
Tiểu An trước giờ ngoan ngoãn, đừng nói là đánh nhau, ngay cả lớn
tiếng mắng người bé cũng chưa từng thử qua. Dây dưa cùng hai đứa kia không lâu,
bé rơi vào thế bị động, trên mắt trúng hai quyền, ngay cả mũ cũng bị đánh bay.
Tiểu An đánh không lại, nhưng vẫn còn sức lực, bé như một con
thú non nổi điên, im lặng chờ cơ hội phản công. Mấy đứa bu xung quanh vỗ tay cổ
vũ ồn ào, cái đầu trọc lốc bị đánh một cái rồi lại một cái, Tiểu An hận không
thể treo tụi nó lên đánh cho nhừ tử.
Nắm đấm trên người ngày càng nhiều, ý thức càng hỗn độn, bỗng
nhiên sau lưng truyền đến tiếng gầm.
"Tụi mày đang làm gì đó, lấy đông hiếp yếu à!" Người
này mang theo tia sáng cường liệt, thân hình cao lớn, màu da đen thui, hai cánh
tay rắn chắc lộ ra ngoài. Đám nhóc kia vừa nhìn đã sợ, kéo nhau chạy đi.
Chỉ còn lại Tiểu An vùi đầu ngồi chồm hỗm dưới đất không nhúc
nhích, bé khẽ ngẩng đầu, người kia đã nửa quỳ nửa ngồi ở trước mắt bé.
"Tiểu An? !"
"Thành Tri ca ca..."
Thành Tri thả đồ trên tay xuống, y đỡ bé con đứng dậy, phủi sạch
bùn đất dính trên quần áo, giận dữ hỏi: "Cái đám đó kết bè bắt nạt em?
!"
Tiểu An nhanh chóng lắc đầu, bé nhặt mũ đội lên, thấp giọng nói:
"Là em đánh tụi nó trước."
Thành Tri kinh ngạc, trong thôn nhà nào mà không biết cháu trai
nhỏ Hạng gia vừa đẹp trai lại vừa ngoan ngoãn, y kéo An Hòa đến hỏi: "Tụi
nó chọc em?"
Tiểu An lắc đầu không nói, nhặt túi sách nhỏ đeo lại trên lưng,
khuôn mặt bánh bao nhỏ trắng nộn nộn bây giờ lại có thêm vài vết bầm, vừa nhìn
đã biết là do đánh nhau.
Thành Tri thấy Tiểu An không nói cũng không hỏi thêm, y nói:
"Không nói cho ca ca em biết sao? Bộ dạng của em như vậy, vừa nhìn là đã
biết đánh nhau."
Tiểu An che mặt, thảm hề hề nói: "Rất rõ sao?"
Thành Tri gật đầu, "Đều xanh."
"Về nhà a gia sẽ biết ngay." Tiểu An lúc nãy nhất thời
kích động không kịp suy nghĩ, hiện tại nghĩ lại bé cảm thấy mình quá dại dột. Lỡ
như mấy đứa kia đến nhà bé mách với a gia, cho dù bé không chịu nói, a gia cũng
sẽ biết chuyện này.
Trong lòng khẩn trương, bé lại không nghĩ ra cách nào, bây giờ làm
thế này cũng không được, làm thế kia cũng không xong, không về nhà thì càng
không được. Mặt trời đã treo trên đỉnh đầu, nắng càng ngày càng gắt, làm cho Tiểu
An càng nghĩ càng mơ hồ.
Thành Tri nhìn thấy bé con đang khổ não đi qua đi lại, tuy y biết
chuyện này không liên quan tới mình, cũng không thể nhúng tay vào, bất quá y vẫn
tiếp tục hỏi bé tại sao lại đánh nhau.
Tiểu An vừa đi vừa hất cục đá dưới chân, rầu rĩ trả lời: "Bọn
họ cười em đầu trọc."
Thành Tri: "..." Nãy giờ y không hề chú ý tới cái đầu
trọc của Tiểu An. Y cúi đầu nhìn bé con, Thành Tri cười cười, "Chỉ như vậy?"
Tiểu An: "..." Rất là mất mặt đó.
"Anh của em biết chưa?"
"Văn ca nhi biết rồi."
"Cậu ta nói thế nào."
"Văn ca nhi nói... Anh ấy nói cho dù em có đầu trọc thì
cũng là tiểu đầu trọc đẹp trai nhất." Nói đến cái này, Tiểu An thẹn thùng
hai tai đỏ bừng.
Thành Tri nghe được thì không cười, ngữ khí có chút nghiêm túc
nói: "Tiểu An, em phải tự tin vào bản thân. Bất luận người khác có nói cái
gì, đều phải tin tưởng chính mình, tin tưởng ca ca của em. Đầu trọc thì sao, bị
người khác trêu chọc thì sao, em phải tin tưởng rằng cho dù em đầu trọc vẫn đẹp
hơn bọn họ gấp trăm lần. Đừng giống như hồi nãy kích động đánh nhau, cuối cùng
đánh không lại tụi nó, không trút được giận, còn tự mình nếm mùi đau khổ."
Tiểu An thụ giáo, trầm thấp đáp một tiếng, lại nói cảm ơn.
"Đang nghĩ lát nữa về nhà phải nói thế nào với a gia sao."
"Nói thật với a gia đi, chủ động nhận sai."
Chưa gì đã đi tới ngã ba, Hạng gia không cùng hướng với Thành
gia, Tiểu An lần thứ hai nói cảm ơn với Thành Tri, Thành Tri vẫy tay tạm biệt
trước, còn nhét cho bé mấy viên kẹo.
Tiểu An cầm kẹo bóp bóp, là kẹo dẻo. Bé ngẩng đầu, hô to với Thành
Tri: "Cảm ơn Thành Tri ca ca!"
Thành Tri đưa lưng về phía Tiểu An phất tay một cái, sau đó lại
quay đầu bảo bé mau về nhà.
Tiểu An thấp thỏm đi đến trước cửa nhà, bé chần chừ trong chốc
lát, cắn răng một cái đẩy cửa ra.
"A gia, con về rồi~" Tiểu An cẩn thận từng li từng tí
muồn chuồn êm về phòng ngủ, ai ngờ Hạng Thiệu Văn ngồi trong phòng khách quăng
ánh mắt về phía bé.
Tiểu An vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, "Văn ca nhi, sao anh lại
ở đây? !"
Hạng Thiệu Văn kinh ngạc, "Mặt của em làm sao vậy? !"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
- Nếu có sai sót mong mọi người giúp đỡ
- Mọi người comment ủng hộ tui với, nhà tui đìu hiu quá QAQ...
- Mọi người bấm Thông báo cho tôi để 888 với tui nha QAQ...