Chương 7: Bảy con gà
Từ khi Tiểu An mặc quần áo mới do Hạng Thiệu Văn mua, sáng sớm vừa
thức dậy bé liền bắt đầu hỏi không ngừng.
Lúc thức dậy, việc đầu tiên Tiểu An làm là lăn vài vòng trên giường,
sau đó nhào lên người Hạng Thiệu Văn, đôi mắt trong trẻo phản chiếu lại hình ảnh
của anh, mềm mại hỏi: "Văn ca nhi, em có dễ nhìn không?"
Hạng Thiệu Văn sờ sờ mái tóc mềm mại của Tiểu An, "Rất dễ nhìn."
Lúc rửa mặt ở giếng nước, nước trên mặt vẫn chưa khô, Tiểu An lại
xoay xoay hai vòng nhào tới ôm đùi Hạng Thiệu Văn, mềm mại hỏi: "Văn ca
nhi, em có dễ nhìn không?"
Hạng Thiệu Văn cầm khăn lông lau khô mặt Tiểu An, "Rất dễ nhìn."
Lúc ngồi trên bàn ăn sáng, Tiểu An ăn được nửa chén cháo ngô, cà
cà Hạng Thiệu Văn ngồi bên cạnh, cắn muỗng hỏi: "Văn ca nhi, em có dễ nhìn không?"
"Rất dễ —— "
A gia đột nhiên đập đũa xuống bàn, ‘bộp’ một tiếng đánh gãy lời
nói của Hạng Thiệu Văn. Tiểu An bị động tác của a gia làm cho hết hồn, bé mở to
hai mắt nhìn a gia, hỏi: "A gia làm sao vậy?"
A gia nói: "Cháu trai Hạng gia ta tướng mạo đều rất đẹp, cháu
ngoan mặc quần áo mới sao chỉ hỏi Văn ca nhi mà không hỏi a gia?"
Tiểu An nghe vậy meo meo từ trên ghế dài nhảy xuống, bé chạy đến
bên chân a gia, nhẹ nhàng ôm lấy tay a gia, giòn tan hỏi: "A gia, con nhìn
có đẹp không?"
A gia giơ ngón cái lên, "Vô cùng xinh đẹp!"
Tiểu An vô cùng xinh đẹp sau khi ăn xong thì cùng Hạng Thiệu Văn
lên núi thả trâu.
Trên đường đều là các thôn dân cùng nhau đi thả trâu, sắc trời dần
dần chuyển sáng, tia sáng nhỏ bé lộ ra từ tầng sương mù mỏng manh. Bọn họ kéo
trâu đi lên núi, lúc này trên núi cây cối vẫn còn đọng sương sớm, một cơn gió
thổi qua, lá cây nhẹ nhàng lay động, hạt sương liền phiêu phiêu rơi xuống, rơi
xuống trên cổ, trên trán, trên mặt, có chút lành lạnh.
Trên đường đi, thôn dân thấy cháu trai lớn Hạng gia dẫn theo
cháu trai nhỏ xinh đẹp cùng lên núi thả trâu, không khỏi nói vài câu.
Ví như "Tiểu An hôm nay mặc quần áo thật đẹp nha, trắng nõn
nà, thằng nhóc nhà bác y như từ mỏ than chui ra, đen thui."
"Tiểu An có muốn ăn kẹo không a, hôm trước mấy thằng nhãi
nhà chú ồn ào đòi ăn kẹo, chú lên trấn mua rất nhiều, muốn ăn thì lát nữa đến
nhà chú, chú cho vài viên."
Tiểu An sờ sờ mấy viên kẹo trong túi áo mà Văn ca nhi mua cho bé,
mềm mại trả lời các thôn dân, sau đó chạy lại bên chân Hạng Thiệu Văn. Người
trong thôn hỏi nhiều quá, bé không trả lời hết được.
Chờ đến khi thôn dân không hỏi nữa, Tiểu An mới nắm lấy tay Hạng
Thiệu Văn hỏi: "Văn ca nhi, hôm nay vẫn phải xuống ruộng sao?"
Hạng Thiệu Văn quát con trâu một tiếng để nó đi tiếp, mới trả lời:
"A gia chỉ cần đến xem vài vòng là được rồi, cỏ dại hai ngày trước vừa mới
nhổ xong, hai ngày nay không cần phải làm."
"Vậy lát nữa chúng ta làm gì?"
Hạng Thiệu Văn buồn cười nói: "Hôm nay chỉ đi thả trâu thôi."
Anh còn nói: "Sim trong núi đã tới mùa chín, chút nữa dẫn em đi hái ăn."
Hai mắt Tiểu An nhất thời lóe sáng, "Ăn ngon không?"
Hạng Thiệu Văn giả vờ thần bí, cười cười không nói.
Dắt trâu đến một gốc cây cột nó lại, để nó có thể ăn cỏ xung
quanh, sau đó nắm lấy bàn tay bụ bẫm của Tiểu An đi lên sườn núi.
Trên núi cây tùng xum xuê, ven đường mọc đầy hoa nhài, hương hoa
thơm ngát nồng nặc, thấm vào lòng người.
Tiểu An chỉ bông hoa nhài cách đó không xa "Thơm thơm."
Bé muốn đến đó hái vài đóa, để cho Văn ca nhi cùng a gia.
Hạng Thiệu Văn hiểu được suy nghĩ của bé, lắc đầu, nói: "Chỗ
đó cỏ dại mọc nhiều lắm, nói không chừng sẽ có tổ ong, nếu như đạp trúng tổ
ong, anh thì chạy được, còn em, lỡ như biến thành đầu heo thì làm sao đây?"
Tiểu An phồng hai má, "Em không phải đầu heo!" Bé cầm
lấy vạt áo mới, tha thiết mong chờ nhìn Hạng Thiệu Văn "Anh đã nói là em
nhìn rất được!"
Hạng Thiệu Văn bị bé con chọc cười, trên mặt liền hiện lên ý cười
nhợt nhạt.
Tiểu An vẫn không buông tha, "Văn ca nhi, em nhìn có được
không ~ "
Hạng Thiệu Văn cười gật đầu, "Nhìn rất được."
"Vậy thì em không phải là đầu heo."
"Không phải ——" Hạng Thiệu Văn đột nhiên nổi lên ý xấu,
"Nếu Tiểu Hòa là heo, thì cũng là heo con xinh đẹp nhất."
Tiểu An vừa giận vừa thẹn, móc kẹo trong túi ra bỏ vào miệng, má
bên trái một viên, má bên phải một viên, ngậm ngậm hút hút, chuyên tâm ăn kẹo.
Văn ca nhi lại nói bé là đầu heo, bé không thèm nói chuyện với anh!
Hạng Thiệu Văn nói chuyện với Tiểu An, bé rất nhanh không còn giận
nữa. Hai người đi đến sườn núi, nơi này cỏ dại không nhiều, Hạng Thiệu Văn đi đến
bên cạnh một cây sim, hái xuống một quả nhỏ.
Tiểu An nhìn chằm chằm quả nhỏ đen đen hồng hồng, hỏi: "Có
thể ăn sao?"
Nơi này không có nước để rửa, Hạng Thiệu Văn cẩn thận lột vỏ, đưa
thịt quả đến bên miệng Tiểu An, Tiểu An cắn xuống một ngụm.
"Ngọt!" Tiểu An kéo lấy vạt áo Hạng Thiệu Văn, nhuyễn nhuyễn
làm nũng, "Còn muốn ~ "
Hạng Thiệu Văn vỗ vỗ đầu bé, từ trong túi quần móc ra mộc cái
túi vải nhỏ, giũ một cái, "Chúng ta hái một túi về nhà, rửa sạch sẽ rồi hẳn
ăn."
Tiểu An hái sim, xung quanh đều là loại quả dại này, bé và Hạng
Thiệu Văn 'Chia binh hai đường', hái đầy tay rồi bỏ vào túi, sau đó lại tiếp tục
hái.
Mặt trời lúc này đã lên cao, Tiểu An trên đầu đội mũ rơm, Hạng
Thiệu Văn thuận tay quậy phá một chút, trên mũ cắm đầy những bông hoa nhỏ màu
vàng, nhìn rất đẹp, bé giống như một tiểu tiên đồng.
Tiểu tiên đồng lúc này đứng trên một bãi đất cao hái quả sim
không biết trời đất gì, chỗ này sim rất nhiều, màu sắc đen thui, vừa nhìn là biết
đã rất chín, mùi vị nhất định cực kỳ ngọt. Quả sim nằm trên cành cao, Tiểu An nhón
chân vươn tay cũng không hái tới, Hạng Thiệu Văn đứng ở dưới sốt ruột gọi bé lại.
"Tiểu Hòa lại đây."
Tiểu An không quay đầu lại, không nỡ dời mắt, "Làm sao vậy..."
Hạng Thiệu Văn ho một tiếng, "Em đứng lộn chỗ rồi."
Tiểu An cúi đầu nhìn thì thấy mình đang đứng trên một gò đất nhỏ.
"Đó là nấm mồ, em đạp người ta rồi..."
Tiểu An hai mắt trừng to, một giây sau liên tục rít gào, chạy ra
sau lưng Hạng Thiệu Văn trốn đi. Khuôn mặt bánh bao nộn nộn co lại thành một nắm,
bé sắp khóc rồi.
"Văn ca nhi, sao anh không nói! Hỏng, em đạp người ta rồi..."
Tiểu An vừa gấp lại vừa sợ, cuối cùng nghe thấy Hạng Thiệu Văn
nói: "Hay là đến đó nói xin lỗi đi?"
"Xin lỗi?" Tiểu An lén lút lộ ra nửa mặt nhìn nấm mồ, hai
mắt rụt rụt rè rè, "Cái đó... Người ta sẽ tha thứ cho em chứ?"
"Chỉ cần thành tâm, bọn họ chắc sẽ cảm nhận được thành ý của
chúng ta, sẽ không quậy chúng ta."
"Được..."
Tiểu An nhuyễn cộc cộc đi đến trước mồ, bé liếc mắt nhìn bên cạnh,
Hạng Thiệu Văn cũng đi tới bên cạnh bé, khom lưng trước mồ. Tiểu An cũng khom
lưng cúc cung khấn vái, hai mắt đỏ ngầu, "Đúng vậy, xin lỗi nha, con không
phải cố ý, đừng trách con, cũng đừng quậy Văn ca nhi..."
Nói xong, từ trong túi móc ra hai quả sim nhỏ, đặt ở trước mồ,
"Này, quả này ăn rất ngọt, cho bác ăn, cho nên bác phải tha thứ cho con...
Xin lỗi..."
Tiểu An đứng víu bên chân Hạng Thiệu Văn miệng liên tục xin lỗi,
tâm trạng ỉu xìu, không có chút vui vẻ nào như khi lên núi.
Trên đường xuống núi, Tiểu An vẫn luôn không vui, chuyện giẫm mồ
người khác vẫn quanh quẩn trong lòng của bé, nội tâm trẻ con đơn thuần, cho dù
đã xin lỗi, nhưng tạm thời vẫn không bỏ xuống được, luôn cảm thấy mình tội ác
tày trời.
Đến nhà, a gia rất nhanh đã phát hiện Tiểu An có gì đó không
đúng. Ông hỏi Hạng Thiệu Văn: "Bé ngoan làm sao vậy?"
Hạng Thiệu Văn đem chuyện bé con hái sim vô tình đạp mộ người ta
kể cho a gia, a gia nghe, đầu tiên là cười hắc hắc, sau đó đi tới ghế dài, ngồi
xuống bên cạnh bé "A gia còn tưởng là cháu ngoan của ta bị ai bắt nạt, thì
ra là chuyện này."
Tiểu An xẹp miệng, tâm tình đau xót.
"Này, đừng sợ. Trước đây a gia không cẩn thận đạp mồ người
khác rất nhiều, ai cũng có lúc không cẩn thận mà, đừng sợ." A gia lấy sim
đã rửa sạch bỏ vào trong giỏ sợi đưa đến trước mặt bé, "Ăn sim, ăn xong
sim, người bị giẫm sẽ tha thứ cho con."
Tiểu An nghi hoặc hỏi: "Có thật không?"
"Thật, con xem a gia có bao giờ lừa người ta chưa.” Thật ra
đây là lần đầu, mà còn là lừa một đứa bé.
Vì vậy Tiểu An tạm thời buông xuống tảng đá lớn trong lòng, nhiệt
tình bỏ sim vào miệng, không bao lâu, môi hồng trăng trắng của bé đều biết
thành màu tím đậm, há miệng ra, một bộ dáng ‘trúng độc’, vô cùng đáng yêu.
--------
--------
Cô tìm đâu mấy cái hình minh họa manh chết ng vậy. Cuộc chiến giành sự chú ý của bé an, bắt đầu :v
Trả lờiXóatrên pinterest ý cô, tui thấy manh quá nên lôi về luôn
Xóa