Chương 8: Tám con gà
Ba ngày liên tục ăn
sim, Tiểu An rốt cục cũng có chuyện.
Sau giờ ngọ, Hạng
Thiệu Văn ngồi ngoài sân bổ củi, bổ chưa được phân nửa, liền nghe trong nhà xí
truyền đến tiếng khóc của Tiểu An. Hạng Thiệu Văn trong lòng căng thẳng, thả
rìu xuống nhanh chóng chạy tới. (giờ ngọ được tính từ 11g tới 13g)
Tiểu An cực kỳ bi
thương ngồi ngoài nhà xí, cái miệng nhỏ nhắn khóc không ngừng. Nước mắt cuồn
cuộn chảy ra, ướt nhẹp cả khuôn mặt, đáng thương, đáng thương.
Hạng Thiệu Văn ẵm bé
đang ngồi chồm hỗm dưới đất đứng dậy, anh vẫn chưa rửa tay nên không dám đụng
vào mắt của bé.
Tiểu An khóc đến
thương tâm, hai mắt đỏ bừng như mắt thỏ.
Hạng Thiệu Văn hỏi:
"Xảy ra chuyện gì?"
Tiểu An cũng muốn
nói chuyện, nhưng vừa mở miệng lại khóc nấc lên. Một cái bong bóng nước mũi từ
trong mũi bé chui ra, phốc một tiếng vỡ tung.
"Văn ca nhi
——" Tiểu An tâm tình bi thống, "Em, tiện tiện của em không chịu ra,
nha nha nha nha —— " (tiện tiện: phân)
Hạng Thiệu Văn:
"..." Anh nhìn nhà xí một cái, lại nhớ tới mấy bữa nay bé con ăn cái
gì, lập tức hiểu rõ.
Ăn nhiều sim dễ bị
táo bón, người lớn ăn nhiều không sao, nhưng mà hệ tiêu hóa của con nít lại
không giống người lớn, đương nhiên là dễ xảy ra vấn đề.
Tiểu An vẫn còn khóc,
bé bị táo bón rất là khó chịu. Bụng nhỏ trướng trướng, bên trong rối tung lên,
thực sự là dằn vặt mà.
Hạng Thiệu Văn không
biết nên cười hay nên khóc, lắc đầu ôm bé vào nhà.
A gia nhìn thấy bé
con khóc vô cùng thê thảm, lập tức thả điếu cày xuống, đi lại đau lòng hỏi:
"Cháu ngoan sao lại khóc?"
Hạng Thiệu Văn hai
ba câu nói rõ tình trạng của Tiểu An, a gia vỗ đầu một cái, ông cư nhiên quên
mất, Tiểu An còn nhỏ không thể ăn nhiều sim.
"Cháu ngoan
không khóc, a gia cho con uống nước muối, uống nước muối bụng sẽ không trướng
nữa, không khóc không khóc, uống rồi sẽ không khó chịu nữa."
Vì vậy Tiểu An uống
liền hai bát nước muối, sau đó tội nghiệp đợi nửa ngày, cuối cùng cũng có thể
giải quyết được vấn đề của tiện tiện.
Trải qua một buổi
sáng như vậy, Tiểu An vẫn còn ám ảnh với quả sim, bé thề từ giờ về sau sẽ không
bao giờ ăn sim nữa, ai ăn là đầu heo, là đầu heo xấu xí nhất.
Đảo mắt vài vòng,
một tháng đã trôi qua, trong khoảng thời gian này Tiểu An đã làm quen được với
mấy đứa trẻ trong thôn.
Lúa trong ruộng đang
dần chín, một cánh đồng vàng vàng xanh xanh, gió nhẹ thổi qua, từng đợt lúa
vàng nhấp nhô, vừa chói lóa lại vô cùng đẹp mắt.
Lúc này Hạng Thiệu
Văn và a gia đang bận rộn dưới ruộng, Tiểu An ở bên ruộng ngồi chờ, lâu lâu
cũng tham gia với đám trẻ con xung quanh, nhưng chỉ ngồi nhìn tụi nó chơi.
Trẻ con trong thôn rất
quậy, người lớn không cho tụi nó xuống ruộng, tụi nó lại tìm trò mới, tụt quần
xuống tè vào mấy con cua.
Tiểu An rất ngoan, trong
thôn mọi người đều gọi bé là bé ngoan. Mỗi lần thôn dân dạy dỗ con mình, Tiểu
An liền biến thành con nhà người ta trong miệng họ, phần lớn đều nói 'Mày nhìn
đi, mày thì lì như trâu, nhìn Tiểu An nhà Hạng gia thử xem, cực kì ngoan, không
làm cho người ta phải lo lắng.'
Trên thực tế Tiểu An
cũng rất muốn khóc nháo om sòm, nhưng bé chỉ nguyện ý làm nũng với Văn ca nhi. Một
đám trẻ lì lợm lội xuống sông nghịch nước, Tiểu An phấn nộn lại ngồi yên một
chỗ, nhìn Văn ca nhi đang loay hoay dưới ruộng, chỉ ít phút sau đám trẻ đã bắt
được một con cua đồng.
Con cua đồng bò đến
bên chân Tiểu An, Tiểu An kinh ngạc thốt lên, lui ra sau hai bước. Ai ngờ con
cua đồng kia cũng lui theo bé hai bước, hai cái càng lớn mở ra đóng vào, Tiểu
An kinh hồn bạt vía, sợ bị nó kẹp trúng.
Mọi người đều đang
bận rộn dưới ruộng, Tiểu An cũng không dám quấy rầy Văn ca nhi, cuối cùng lại
bị cua đồng đuổi theo, bé đành chạy trốn xuống sông. Nước sông cao chưa đến đầu
gối, phơi nắng cả ngày, rất ấm áp. Đất bùn dưới chân mềm mại, bé vô tình giẫm
phải cát, hạt cát mịn lạnh, đạp dưới chân rất thoải mái.
Tiểu An đứng một
chút, lại thấy đống bùn nhão phía sau có một con cua chui ra, hai cái càng lớn
‘xẹt xẹt’, bé sợ đến nổi chạy vội lên bờ. Mới vừa lên tới bờ, Tiểu An liền chú
ý tới cái thứ dính dưới chân mình.
Chân của bé trắng
như tuyết, cái thứ dài dài mềm mềm, đen thùi ngọ nguậy nhìn sơ qua đã thấy.
Tiểu An hồi hộp run
lên, bé cắn răng nhịn xuống cảm giác buồn nôn muốn hất cái thứ kia ra, nhưng
cho dù bé vẩy chân thế nào nó cũng không rớt, hình như càng ngày càng dính chặt.
Tiểu An rất nhanh bị
cái thứ kì lạ này dọa sợ, nha nha khóc lên, tiếng khóc của bé lập tức nhận được
sự chú ý của Hạng Thiệu Văn.
Đám nhỏ bên cạnh
cũng chạy tới, nhìn thấy cái thứ bám trên chân Tiểu An, đều sợ hãi kêu lên, “Cậu
bị con đỉa hút máu rồi!” “Mau mau gỡ nó ra, nếu không nó sẽ hút hết máu cậu đó!”
“Tớ cũng từng bị nó hút, tớ sợ đến nổi quăng luôn giày!”
Hạng Thiệu Văn đẩy
đám nhỏ đang bu xung quanh Tiểu An ra, anh đi tới bên cạnh Tiểu An, nửa quỳ nửa
ngồi nhìn con đỉa hút máu đang phập phồng.
Hai hàng lông mày
rậm rạp nhíu lại, anh phun nước bọt ra tay rồi trét lên đùi Tiểu An, nước bọt
từ trên đùi chảy xuống cẳng chân thấm vào con đỉa. Hạng Thiệu Văn ở bên bờ sông
tìm được một cục đá sắc nhọn, chậm rãi đem con đỉa trên chân Tiểu An từng chút
từng chút gỡ xuống.
Hạng Thiệu Văn hơi
run lên, con đỉa rơi xuống tay anh, anh rùng mình nói: "Hút tới căng cứng."
Anh cúi đầu nhìn Tiểu An, an ủi: "Đừng sợ, ca ca trị nó cho em."
Hạng Thiệu Văn lau
sạch nước mắt trên mặt Tiểu An, anh đi vào trong rừng trúc nhặt một cái bình sứ
bị vỡ, ném con đỉa vào trong.
Tiểu An sợ hãi trốn
bên chân Hạng Thiệu Văn không dám nhìn.
Hạng Thiệu Văn còn
nói: "Con này rất sợ muối, Tiểu Hòa em có mắc tè không."
Tiểu An lúc nãy xém
bị dọa tè ra quần, vì vậy ừ gật đầu.
Hạng Thiệu Văn
nghiêng đầu nở nụ cười, "Rất đúng lúc, tè vào trong cái bình này, ướp chết
nó."
Tuy là nói Tiểu An trước
giờ rất nghe lời Hạng Thiệu Văn.
Nhưng... Bé do dự cả
nửa ngày, không dám cởi quần đi tè.
Ai, kêu bé ở trước
mặt Văn ca nhi đi tè, bé, bé thật sự không dám mà ~
Tiểu An đã bắt đầu
hiểu chuyện, bé biết đứng trước mặt người lớn mà làm như vậy rất thẹn thùng nha.
Hạng Thiệu Văn thấy
bé bên trái hất cục đá, bên phải đá đống bùn, liền biết Tiểu An đang xấu hổ.
Anh nhịn không được
cười cười, giọng nói mang theo chút dụ dỗ: "Chẳng lẽ Tiểu Hòa không muốn
báo thù sao, lúc nãy nó mới hút máu em đó."
Tiểu An cùng anh
thương lượng, "Vậy, vậy Văn ca nhi xoay qua chỗ khác không được
nhìn."
Hạng Thiệu Văn cười
to, "Lúc anh tắm cho Tiểu Hòa đã nhìn thấy chim nhỏ của em rồi, ca ca sẽ không
nói với ai đâu."
Khuôn mặt bánh bao
của Tiểu An đỏ bừng không trả lời, Hạng Thiệu Văn thấy đùa đủ rồi mới không làm
khó bé nữa.
"Thôi, Tiểu Hòa
không báo thù thì để ca ca giúp em." Hạng Thiệu Văn nhìn xung quanh một
lần. Ân, xung quanh không có ai, chỗ này trúc rất nhiều cũng đủ che lại.
Một giây sau, Tiểu
An mở to hai mắt trừng Văn ca nhi... Chim lớn của anh to hơn của bé rất nhiều...
Hạng Thiệu Văn tè
xong, nhìn con đỉa ngâm trong nước tiểu của mình, hừ hừ. Anh quay đầy nhìn bé
con đang ngốc lăng, cầm lấy cánh tay mập mạp, dắt bé ra ngoài.
Trên đường đi, Tiểu
An vẫn chưa hoàn hồn, trong đầu chỉ nghĩ tới chim lớn của Hạng Thiệu Văn. Mãi
đến khi hoàng hôn, chân trời rực sáng màu cam của nắng chiều, bé mới từ hình
ảnh chim lớn hoàn hồn lại.
Chạng vạng tối, mặt
trời như cái vòng lửa treo trên đỉnh núi. Từng đám mây ánh hồng rực rỡ, nhuộm
cả người Tiểu An thành một màu hồng hồng.
Người trong thôn
đang lần lượt dắt trâu về, các thôn dân dưới ruộng đều đang dọn dẹp nông cụ
chuẩn bị về nhà. Hạng Thiệu Văn và a gia đã dọn dẹp xong, hai người đứng ở đầu
ruộng, hét to với Tiểu An: "Cháu ngoan, về nhà thôi ~ "
Tiểu An chạy tới chỗ
bọn họ, vừa chạy vừa chú ý dưới chân để không bị vấp té.
Dưới chân Hạng Thiệu
Văn và a gia còn dính bùn, nên hai người không mang giày, một tay vác nông cụ,
một tay cầm giày, hai tay đều không rãnh rỗi.
Tiểu An tha thiết
mong chờ nhìn chằm chằm tay Hạng Thiệu Văn, cuối cùng bé không thể làm gì khác
hơn là nắm lấy góc áo của anh, như cái đuôi nhỏ lúc lắc theo sau.
Buổi tối ăn cơm xong,
trưởng thôn sai người đến đưa đồ cho bọn họ, là giấy tờ tùy thân của Tiểu An.
Hạng a gia nhìn thật
kỹ, trên giấy ghi Tiểu An tám tuổi, nhỏ hơn Hạng Thiệu Văn bảy tuổi. A gia hài
lòng gật đầu đem giấy tờ tùy thân của bé cất cẩn thận, chờ a gia trở lại phòng
khách, hai đứa cháu của ông đã bắt ghế ngồi ngoài sân.
Từ đồng ruộng cho
đến bụi cỏ, về đêm lại bắt đầu náo nhiệt. Lúc này côn trùng kêu ríu rít không
ngừng, từng trận từng trận, giống như thi nhau ca hát.
Tiếng côn trùng hòa
lẫn cùng gió đêm nhẹ nhàng khoang khoái, chỉ là vẻn vẹn ngồi ngoài cửa hóng gió,
cũng làm con người ta thích ý.
Tiểu An ngã đầu nằm
lên đùi Hạng Thiệu Văn, đập vào mắt là một màn đêm yên tĩnh.
Trời đêm một mảnh
đen tối. Những ngôi sao lấp lóe, lít nha lít nhít đầy một góc trời, thỉnh
thoảng lóe lên sáng ngời, đôi lúc lại mờ đến ảm đạm. Tiểu An đếm đếm, một, hai,
ba, bốn đếm một lần rồi lại đếm thêm lần nữa, đếm một hồi lại không biết đến
tột cùng có bao nhiêu ngôi sao, hai mắt bé đã muốn choáng váng.
Hạng Thiệu Văn nhu
nhu mái tóc mềm mại của bé, một tay chỉ lên bầu trời đêm, ngón tay dọc theo quỹ
đạo của ngôi sao vẽ ra một đường, nói: "Nhìn thấy chòm sao này không, sao
này gọi là đại hùng, là một con gấu lớn. Em xem ở trên còn có bảy ngôi sao đang
lóe sáng, cái này gọi là bắc đẩu thất tinh, là đuôi của con gấu lớn, tách ra
nhìn rất giống cái muôi."
Tiểu An chưa từng
nhìn thấy con gấu, nhìn theo quỹ đạo của ngôi sao vẫn không tưởng tượng ra con
gấu được, nhưng bảy ngôi sao đang lóe sáng ở phía trên thì bé nhìn thấy được,
ân, là một cái muôi!
Hạng Thiệu Văn sờ sờ
đầu bé, ôm bé về phòng, lập tức lấy đèn pin và một quyển sách sách giáo khoa có
tựa đề là < khoa học và tự nhiên > ra, lật tới trang có chòm sao kia, chỉ
vào đại hùng tinh, kiên trì từng chút từng chút chỉ cho bé.
Bóng đêm ôn nhu, vẻ
mặt Hạng Thiệu Văn càng nhu hòa hơn. Tiểu An đột nhiên ôm cổ của anh, mềm mại
nói: "Văn ca nhi thật tốt, An Hòa sau này lớn lên sẽ gả cho Văn ca
nhi!"
Câu trước không có
vấn đề, nhưng câu sau lại làm cho Hạng Thiệu Văn dở khóc dở cười. Anh vỗ mông
bé, "Tiểu Hòa không phải con gái, làm sao gả cho anh đây."
"Hừ ~"
Tiểu An hừ mũi làm nũng, "Em không biết đâu, hôm trước em nghe thấy Thúy
Hoa nói với Thiết Trụ, Thúy Hoa nói bạn ấy thích ai thì sẽ gả cho người đó."
Hạng Thiệu Văn:
"..."
Một đêm dài dằn vặt,
Tiểu An suốt đêm đòi gả cho anh, mãi đến khi mệt mỏi bé mới nhắm mắt lại.
Ai đó comt ủng hộ tui đi QAQ...
-------------
Đại hùng tinh: sao gấu lớn
Bắc đẩu thất tinh:
Truyện bạn edit hay lắm. Cám ơn bạn nhiều nha. Mà đến tận chap 7 m mới biết là truyện này hiện đại đó Ò^Ó
Trả lờiXóatại truyện này bối cảnh nông thôn nên cô nhầm í mà
XóaTruyện cưng phết ý ;v; Gà con huhu
Trả lờiXóacưng lắm, cưng tới nổi tui cũng muốn đi bắt một con gà về nhà nuôi TAT
XóaTruyện cưng phết ý ;v; Gà con huhu
Trả lờiXóaTiểu an bị ám ảnh chim lớn :v tiểu an muốn gả
Trả lờiXóatại lần đầu em nó thấy chim lớn mà ;v
Xóa