Chương 9: Chín con gà
Sáng sớm lúc Hạng Thiệu Văn tỉnh dậy, đã xảy ra một việc vô cùng
lúng túng, anh chào cờ.
Đũng quần rộng rãi đã cao như cái lều bạt, trong quần dính dính
nhơm nhớp. Là người trẻ tuổi mà, tinh lực dồi dào là chuyện bình thường. Chỉ là
trước giờ Hạng Thiệu Văn ngủ một mình thì không sao, nhưng bây giờ ngủ chung
với bé con, mặc dù đây là hiện tượng sinh lý bình thường cũng làm cho anh cảm
thấy có chút kì cục.
Hạng Thiệu Văn vừa
định xuống giường, Tiểu An đã tỉnh dậy.
Mắt trẻ con rất tinh, đừng thấy Tiểu An đang mơ mơ hồ hồ, hai
mắt đen láy chớp một cái, lập tức liếc đến ngay chim lớn của Hạng Thiệu Văn.
Tiểu An ngạc nhiên mở lớn hai mắt, Hạng Thiệu Văn muốn nhân lúc
a gia chưa dậy ra giếng tắm rửa một chút, ai ngờ Tiểu An đã kêu lên: "Tại
sao chim lớn lại lớn hơn nữa rồi!"
Hạng Thiệu Văn vội vàng che miệng bé lại, thấp giọng nói:
"Đừng lớn tiếng như vậy.
Tiểu An ừ gật đầu, chờ anh rút tay lại, bé liền luống cuống nhảy
xung quanh Hạng Thiệu Văn, hỏi Hạng Thiệu Văn có phải bị bệnh không, tại sao
chim lớn lại lớn hơn nhiều như vậy.
Hạng Thiệu Văn ra ngoài xối nước lạnh lên người, trời đã gần
thu, sáng sớm hơi lạnh vẫn còn.
Vài giọt nước văng tung tóe lên người Tiểu An, bé run run, đầu
lưỡi ‘tê tê’ hai lần, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm đũng quần của Hạng Thiệu Văn.
Quần ướt nhem, cái thứ khí thế oai hùng ở đũng quần lại càng bắt
mắt. Tiểu An cả kinh trợn mắt, bé sờ chim nhỏ của mình, ánh mắt trong veo chớp
một cái nói với Hạng Thiệu Văn, "Văn ca nhi, chim lớn càng lúc càng
lớn."
Bị bé con nhìn chằm chằm như vậy, Hạng Thiệu Văn lúng túng không
biết nói gì. Mặt không cảm xúc gật đầu, trong lòng cố gắng trấn định.
"Văn ca nhi, sao chim nhỏ của em không lớn?" Tiểu An
phát huy tinh thần tò mò.
Hạng Thiệu Văn: "..."
Anh trầm mặc giội nước lạnh lên người, thực ra anh có thể tự
mình tuốt một trận. Nhưng mà bất luận anh đi nơi nào bé con cũng theo đuôi,
không dứt khỏi bé được, Hạng Thiệu Văn không nỡ tuốt trước mặt bé, chỉ có thể
xối vài thùng nước lạnh lên người để hạ hỏa.
Mấy thùng nước giếng lạnh ngắc cuối cùng cũng dập được lửa.
Hạng Thiệu Văn trở vào phòng tìm quần thay, chờ đến khi anh đem
quần ướt ra sân phơi, lúc quay vào nhà, thì thấy Tiểu An đang quấn lấy a gia.
Tiểu An không từ bỏ hi vọng, bé hỏi Văn ca nhi rất nhiều lần vì
sao chim lớn lại càng lúc càng lớn, anh không trả lời, bé chỉ có thể hỏi a gia.
Bé nghe nói a gia từng đọc rất nhiều sách, người trong thôn nói,
ai đọc nhiều sách đều rất thông minh, như vậy a gia chắc chắn cũng rất thông
minh, có thể trả lời được câu hỏi của bé.
Hạng Thiệu Văn thấy Tiểu An quấn lấy a gia hỏi chuyện này, mặt
anh lập tức đen thui. Hạng Thiệu Văn thầm nghĩ, mình chào cờ bị bé con biết thì
thôi đi, bây giờ a gia cũng biết luôn...
Tiểu An vừa hỏi xong, chỉ thấy a gia híp mắt cười. A gia không
trả lời câu hỏi của bé, Tiểu An trong lòng rất gấp, còn muốn hỏi thêm lần nữa,
thì thân thể đột nhiên bay lên, hai cái chân lắc lư trên không, bé bị Hạng
Thiệu Văn ôm về phòng.
"Ai nha, Văn ca nhi thả em xuống dưới đi~" Hai cái
chân ngắn ngủn của Tiểu An giãy dụa, Hạng Thiệu Văn ngồi xuống kẹp hai chân của
bé lại, ngay sau đó, mông bị vỗ cái ‘chát’. Từng cái từng cái đánh xuống.
Tiếng ‘Ba ba’ rất rõ ràng, Tiểu An giống như bị hai bàn tay của
anh đánh cho hôn mê. Bé đột nhiên che mông lại, hai mắt đỏ bừng.
Anh đánh bé không đau, nhưng bé nghe người ta nói lớn rồi không
được để người khác đánh đòn mình.
"Văn ca nhi ~~" Âm thanh của Tiểu An run rẩy,
"Không cho phép anh đánh mông em, em là người lớn, người lớn thì không
được để người khác đánh đòn mình!"
Bé con hai mắt đỏ lên, oan ức giảng đạo lý làm cho Hạng Thiệu
Văn bật cười, "Em mà là người lớn, hả?" Nói, nặn nặn khuôn mặt phấn
nộn của bé, "Mới tám tuổi, là người lớn?"
"Thiết Trụ nói tám tuổi đã là người lớn rồi!"
Hạng Thiệu Văn cười, bàn tay nhu nhu tóc Tiểu An, "Ca ca
mới là người lớn, em vẫn là con nít." Anh nói tiếp: "Sau này không
được đi theo người khác hỏi tại sao chim lại biến lớn."
Tiểu An lập tức dời đi lực chú ý, "Tại sao không được
nha?"
"Chờ em lớn lên sẽ biết, chỉ có người lớn chim mới có thể
lớn như vậy, chuyện nó biến lớn rất là bình thường, bình thường như cơm bữa
ấy."
Tiểu An được anh phổ cập, chỉ có người lớn mới có chim lớn. Bé
sờ chim nhỏ của mình, lại nhớ tới chim lớn của Văn ca nhi, vì vậy thật thà gật
đầu, "Vậy sau này lớn lên, chim của em cũng sẽ lớn như của Văn ca nhi sao
?"
Hạng Thiệu Văn: "... Sẽ."
Tiểu An nghĩ tới việc sau này mình cũng có chim lớn, cả ngày bé
đều tràn đầy sức sống.
Hôm nay Hạng Thiệu Văn muốn lên núi đốn củi lưu trữ lại cho mùa
đông, anh sắp phải đi học, hiện tại cứ chuẩn bị tốt những thứ này, để mai mốt
trời trở lạnh không cần phải leo lên núi. Tiểu An đội mũ rơm, đeo hai cái túi
đựng nước, giống như cái đuôi nhỏ đi theo sau lưng Hạng Thiệu Văn.
Tiểu An dần dần thích nghi được với sinh hoạt trên núi, bây giờ
bé chạy lon ton khắp đồi núi cũng không sợ.
Tiểu An không còn yếu ớt như hồi đó, bé bị lây tính cách hoang
dã của những đứa trẻ trong núi, nhưng vẫn trắng nộn nộn, phơi nắng cỡ nào cũng
không đen.
A gia vốn không muốn cháu ngoan nhà mình phơi nắng biến thành
đen thui, vậy nên ông liền may cho bé vài cái mũ che nắng, trong đó có hai cái
được thím Lục sát vách thêu lên vài đóa hoa.
Bé con hoa nhi Tiểu An cùng tuỳ tùng Hạng Thiệu Văn đi đến nơi
mọi người thường đốn củi, bọn họ đốn cây lấy củi, nhưng không bao giờ đốn luôn
rễ của cây.
Đốn củi là công việc cực kì tốn sức, lại cộng thêm thời tiết oi
bức, Hạng Thiệu Văn đành phải cởi áo đưa cho Tiểu An cầm hộ, còn dặn Tiểu An
phải đứng xa một chút, để tránh bị bụi gỗ bay vào mắt.
Tiểu An nghe lời cầm lấy quần áo và túi nước trốn qua một bên
nhìn Văn ca nhi, bé thán phục, Văn ca nhi thật khỏe mạnh nha, ánh mắt sùng bái
nhìn chằm chằm Hạng Thiệu Văn.
Hai tay cầm rìu vung xuống, bắp thịt trên cánh tay lên xuống
trập trùng. Đừng nghĩ Hạng Thiệu Văn chỉ mới mười lăm tuổi mà coi thường, cơ
bắp trên người là do những tháng ngày làm việc cực khổ tích lũy được, làn da
mỗi ngày đều phơi nắng, làm cho cả người anh lộ ra nét đẹp nam tính và thành
thục của người trưởng thành.
Tiểu An khô khốc nuốt một ngụm nước miếng, sau đó lấy túi nước
nhỏ bên hông ra uống mấy hớp. Hạng Thiệu Văn đang bổ củi thì quay đầu lại, Tiểu
An thấy anh nhìn qua đây, liền vui vẻ chạy tới, cầm lấy túi nước lớn treo trên
cổ đưa cho anh, lấy lòng nói: "Văn ca nhi, uống nước~"
Hạng Thiệu Văn khẽ mỉm cười, nhận lấy túi nước uống vài ngụm
lớn. Dòng nước thuận theo cằm anh chảy xuống yết hầu, yết hầu trượt lên trượt
xuống, Tiểu An nhìn Hạng Thiệu Văn uống nước, không tự chủ được nuốt thêm một ngụm
nước miếng.
Bé con sờ lên cổ mình một cái, a, không có nước.
Hạng Thiệu Văn tạm nghỉ ngơi, anh sắp xếp lại mớ củi vừa đốn
được. Tiểu An cũng chăm chỉ sắp xếp cùng anh, lúc bé cầm lấy một cây củi đột
nhiên gào rít lên, Hạng Thiệu Văn lập tức nhảy qua, kéo bé con lại kiểm tra tỉ
mỉ, "Làm sao vậy?"
"Sâu sâu ——" Tiểu An run rẩy chỉ con sâu thịt màu
trắng đang nhúc nhích trên cây củi, con sâu thịt đang nhớp nháp bò bò, thật là
ghê tởm!
Hạng Thiệu Văn khom lưng để con sâu thịt lên mu bàn tay, trêu
Tiểu An làm bé rống không ngừng, bảo anh mau quăng nó đi.
Hạng Thiệu Văn cười cười, "Đây là sâu non, sau này lớn lên
nó chính là con bọ xén tóc, ấu trùng của nó xào lên ăn rất ngon."
Tiểu An nhăn mặt như bị táo bón. Bé hoài nghi hỏi: "Có thể
ăn?"
"Ừm." Hạng Thiệu Văn tùy ý nhìn xung quanh, ở đây có
không ít cây khô, anh định lát nửa sẽ đốn xuống, nói không chừng còn có thể tìm
được rất nhiều sâu non, thứ này giá trị dinh dưỡng cao, hơn nữa...
Hạng Thiệu Văn đột nhiên nghĩ đến nguyên thân của bé con là một
con gà, gà nhỏ chắc cũng thích ăn sâu mà ha...
Tiểu An vốn là gà nên nhìn con sâu non chỉ thấy ghê tớm chứ
không đáng sợ, rất nhanh thích ứng được với con sâu thịt nhớp nháp bò từng đoạn
từng đoạn, trong lúc Văn ca nhi đốn củi, bé còn chủ động đi tìm mấy con sâu
non.
Thật ra, sâu thịt nhỏ nhỏ, nhúc nhích nhúc nhích trông rất đáng
yêu.
Hai người ở trên núi cả nửa ngày, lúc xuống núi đã là hoàng hôn.
Hạng Thiệu Văn còn phải kéo củi, vì vậy trọng trách dắt bò rơi vào tay Tiểu An.
Tiểu An lần đầu tự mình dắt bò, trong giây phút đó bé cảm thấy
mình đã lớn rồi, có thể đảm đương công việc trong nhà.
Con bò đi được vài bước thì đứng yên tại chỗ kêu ò ò, Tiểu An
kéo cỡ nào nó cũng không đi, bé lại không nỡ đánh nó, nhỏ giọng cùng con bò
thương lượng. Nhưng mà thương lượng kiểu gì cũng không hiệu quả, Văn ca nhi
đứng một bên không chịu giúp bé, ân, còn lén lút cười bé.
Tiểu An đành bẻ nhánh cỏ dại bên đường, nhắm hai mắt lại, cố
gắng thật nhẫn tâm đánh vào mông bò. Người nhỏ lực đánh cũng nhỏ, chỉ như gãi
ngứa cho nó mà thôi, ai, bé đánh tới nỗi hai tay đều tê con bò mới chậm rãi
bước đi.
Tiểu An thật vất vả mới dắt được bò về nhà, đêm đã buông xuống.
Từ trong chuồng bò đi ra, Tiểu An theo thói quen, mò nắm góc áo của Hạng Thiệu
Văn.
Trong thôn mỗi khi đêm xuống là tối đen như mực, đến nỗi giơ tay
lên cũng không thấy ngón tay đâu. Ban đêm chỉ có một thứ phát sáng, là mấy con
đom đóm lòe lòe bay trên đỉnh đầu.
Từng con đom đóm lấp lánh ánh sáng xanh lục, Tiểu An như bị mê
hoặc, bé nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đom đóm thật đẹp..."
Hạng Thiệu Văn: "Muốn?"
Tiểu An xoắn xuýt, "Bắt rồi tụi nó có chết không?"
"Sẽ không, lát nữa bắt bỏ vào trong cái lọ, về nhà sẽ cho
em xem. Hôm nay Tiểu Hòa cực khổ rồi, để ca ca bắt đom đóm cho em."
Lúc mặt trăng đã lên cao, Tiểu An không chờ được kéo Hạng Thiệu
Văn ra ngoài bắt đom đóm.
Dưới ánh trăng, Văn ca nhi thật lợi hại, từng điểm nhỏ lóe sáng,
bàn tay anh giơ lên, rồi lại bỏ vào miệng bình. Một lát sau, Tiểu An cầm bình
thủy tinh đang phát sáng, giống như một cái đèn huỳnh quang nhỏ.
Hạng Thiệu Văn tắt hết đèn trong phòng, đom đóm trong bình được
thả ra, lấp lánh bay lượn khắp phòng, đẹp đến nổi làm Tiểu An lóa cả mắt.
Bé nhào tới bên chân tới Hạng Thiệu Văn, rất nhanh đã được anh
ôm lên tay.
"Thích không?"
"Ừm!" Tiểu An lại hỏi: "Thiết Trụ nói chạm vào
đom đóm rồi thì không được đụng vào mũi, nếu không mũi sẽ rơi xuống, Văn ca
nhi, cái này có thật không?"
Hạng Thiệu Văn cười cười, sờ mũi mình một cái, "Em nói
xem?"
Tiểu An không nghĩ tới Hạng Thiệu Văn sẽ sờ mũi, lo lắng sờ vào
sống mũi cao của anh, bé sờ sờ, vừa kinh ngạc rồi lại phẫn nộ, "Thiết Trụ
lại gạt em, em sẽ không tin lời cậu ta nữa!"
Hạng Thiệu Văn bật cười, cười đến nổi khuôn ngực cũng run run.
Tiểu An nằm nhoài lên ngực Hạng Thiệu Văn, bé nhìn đom đóm trong phòng, bé càng
ngày càng ngưỡng mộ, càng ngày càng yêu thích Văn ca nhi của bé.
Tiểu sắc kê =)))
Trả lờiXóachính xác =)))) Tiểu An là gà con háo sắc, ha ha ha ha
Xóa