Chương 11: Mười một con gà
Hôm nay lên huyện bán gạo, bên trong Hạng gia rất sớm đã sáng
lên ánh đèn nhợt nhạt.
Tiểu An mơ mơ màng màng dụi mắt cùng Hạng Thiệu Văn ra giếng rửa
mặt, cháo a gia nấu sẵn đã được đặt trên kệ bếp, ba cái chén sứ, hai chén thì đầy
cháo, một chén chỉ có phân nửa.
Mang mấy chén cháo nóng hổi để trên cái bàn gỗ ngoài sân, Tiểu An rửa mặt xong đem củ cải muối bưng ra.
Sắc trời dần dần sáng lên, xa xa ngoài ruộng rải rác sương trắng.
Lúc này ngồi trong sân vừa ăn điểm tâm vừa hóng gió là thích nhất.
Hạng Thiệu Văn kiểm lại số gạo hôm nay mang ra huyện bán, xếp đầy
vào ba cái túi da rắn(*). Tiểu An muốn thử xem có nặng không, ai ngờ còn nặng
hơn bé tưởng, bé kéo cỡ nào nó cũng không nhúc nhích.
Ba ông cháu ăn điểm tâm xong, Hạng Thiệu Văn khiêng hai túi gạo,
còn a gia thì khiêng một túi, đi ra cửa thôn chờ xe chạy. Tiểu An cũng lúc lắc
đi theo phía sau, bé thấy Văn ca nhi một mình khiêng hai túi gạo lớn như thế,
trong lòng vô cùng sùng bái, Văn ca nhi thật lợi hại, khi nào bé mới mạnh mẽ
như Văn ca nhi đây.
Tiểu An phiền muộn chọt chọt cái bụng nhỏ của mình, ngẩng đầu một
cái, đuổi theo hai người phía trước.
Bọn họ là nhóm người đến sớm nhất trong thôn, mỗi khi được mùa,
xe ba bánh ra huyện sẽ tăng cường thêm mấy chiếc, Tiểu An cùng Hạng Thiệu Văn
lên xe, trong xe chỉ có một người, cũng mang gạo lên huyện bán
Người này trùng hợp là bạn cùng lớp của Hạng Thiệu Văn, Thành
Tri.
Hạng Thiệu Văn trước giờ rất kiệm lời, Thành Tri cũng là người
ít nói, hai người cũng không thân gì mấy, quan hệ của bọn họ chỉ vỏn vẹn là
quan hệ bạn cùng lớp.
Người lớn không nói chuyện, bé con cũng không tìm được chuyện để
nói. Xe ba bánh ở trên đường núi nghiêng trái nghiêng phải, Tiểu An bị nghiêng
đến nỗi muốn té ra khỏi chỗ ngồi.
Mới vừa bắt đầu đã chơi không vui, chưa đến nửa tiếng bé đã cảm
thấy mông nhỏ đau âm ĩ, thịt non trên người run run giống như lúc nào cũng có
thể rớt xuống.
Tiểu An yếu ớt cúi đầu, bé đang muốn nói với Hạng Thiệu Văn là
mình cảm thấy khó chịu, thì cái đầu nhỏ được anh xoa xoa, sau đó Tiểu An được
Văn ca nhi ôm lên, để bé ngồi trên đùi anh.
"Văn ca nhi ~" giọng nói của bé con mềm mại trầm thấp,
không còn sức sống như mọi ngày, nghe qua cực kì đáng thương.
Hạng Thiệu Văn một tay vịn bao gạo, một tay ôm chặt bé "Kiên
trì thêm chút nữa, lát nữa xuống xe là tốt rồi."
Khuôn mặt bánh bao của Tiểu An nhăn lại, nghĩ lại bây giờ chỉ mới
đi được có nửa tiếng, bé liền muốn khóc, nhưng là hôm trước bé ồn ào đòi đi
theo, bé không thể khóc, phải kiên trì giống Văn ca nhi, kiên trì.
Tiểu An vùi đầu vào ngực Hạng Thiệu Văn, mỗi lần xe xốc nảy lung
lay, anh lại vỗ vỗ đầu bé an ủi.
Trên đường đi không thoải mái, Tiểu An không có tinh thần nói
chuyện, trong lúc bé đang khó chịu, Thành Tri ngồi đối diện đưa đến hai viên kẹo.
Thành Tri nhìn Tiểu An, lại nói với Hạng Thiệu Văn: "Hay là
cho bé con ăn chút gì đó để phân tán lực chú ý đi."
Hạng Thiệu Văn suy nghĩ một hơi, cầm lấy kẹo đưa cho Tiểu An,
nói với Thành Tri, "Cảm ơn."
Thành Tri khẽ lắc đầu, "Không cần khách sáo, ngồi xe lâu như
vậy người lớn còn chịu không nổi, nói chi là bé con nhỏ như vậy."
Tiểu An nhìn kẹo trong tay, mãi đến khi đầu bị vỗ một cái, bé mới
ngẩng đầu lên khỏi ngực Hạng Thiệu Văn, hai mắt to trong suốt sáng ngời nhìn
Thành Tri, mềm mại nói: "Cám ơn ca ca."
Thành Tri nhợt nhạt nở nụ cười, "Anh gọi Thành Tri, là bạn
học của ca ca em."
Tiểu An quay đầu lại nhìn Hạng Thiệu Văn, liền bắt chước Thành
Tri, giòn tan trả lời: "Em gọi Hạng An Hòa, là em trai của ca ca em."
Hạng Thiệu Văn và Thành Tri bị câu này của bé con chọc cho bật
cười, Tiểu An bị hai người cười đến ngượng ngùng, xé vỏ bỏ kẹo vào miệng ăn coi
như chưa có chuyện gì xảy ra.
Vừa bỏ kẹo vào miệng, Tiểu An ngẩn người. Thành Tri cho bé kẹo dẻo
a.
Kẹo dẻo không quá ngọt, nhưng lại rất mắc, đa số mọi người đều
không nỡ mua. Lần đầu được ăn kẹo dẻo, Tiểu An đặc biệt quý trọng, bé không dám
cắn nát, chỉ dám ngậm trong miệng hút hút, mềm mại ngọt ngào, ăn thật ngon nha.
Tiểu An đem viên kẹo dẻo còn lại bỏ trong túi, bé muốn để dành
cho Văn ca nhi, đã ăn một viên rồi không được tham ăn.
Sau khi Tiểu An chậm rãi ăn xong kẹo dẻo, bé chép miệng một cái,
nhìn Thành Tri với ánh mắt tràn ngập cảm kích.
"Cảm ơn Thành Tri ca ca!"
Một đường xóc nảy, cuối cùng cũng đi vào huyện.
Hôm nay là ngày họp chợ nên có rất nhiều người. Hai bên đường đều
là sạp hàng, có sạp bán chén sứ lu vại, có sạp bán gà vịt gia cầm, có sạp bán
quần áo mũ nón, có vài người đứng cò kè mặc cả, còn có vài người chỉ nhìn chứ
không mua, vô cùng náo nhiệt.
Tiểu An nhìn thấy cảnh này, cả kinh nuốt hết tất cả lời định nói
vào trong bụng. Đây là lần đầu bé nhìn thấy nhiều người như vậy, ai, đông đến nổi
ông chú mặc áo lam đạp gót chân của thím đi phía trước!
Hạng Thiệu Văn cùng Thành Tri khiêng gạo đến sạp gạo để bán, nhưng
mà không thể khiêng hết một lúc được, Tiểu An đành phải ở lại trông coi mấy túi
gạo.
Văn ca nhi đem mấy túi gạo dựng lên để gọn vào một chỗ, Tiểu An mỗi
tay nắm chặt một túi, bên trái là của bọn họ, bên phải là của Thành Tri, ân, bé
phải trông coi thật tốt, không thể để bị mất được.
Một bé con đáng yêu trắng nộn đứng ở đầu đường canh chừng hai
bao gạo, rất nhanh mọi người đã vây quanh bé.
Tiểu An có chút sợ, nhưng vừa nghĩ tới Văn ca nhi cực khổ như vậy,
trong lòng liền sinh ra dũng khí.
Có người hỏi, "Bé con, con muốn bán gạo sao?"
"Bé con, gạo này con bán bao nhiêu, dì mua cho con, cho con
tính tiền mắc luôn."
"Bé con, người nhà em đâu, sao lại bỏ em một mình ở đây, thật
thất đức."
"Bé con, con cùng bác về nhà đi, nhà bác không có trẻ con, về
nhà bác để nhà bác có tiếng con nít cho vui nhà vui cửa."
Tiểu An: "..." Bé đổ mồ hôi đầy trán, nghĩ thầm Văn ca
nhi sao chưa trở lại nữa.
Cũng may bé vừa niệm không bao lâu, Hạng Thiệu Văn và Thành Tri đã
trở lại. Hai người đến khiêng gạo lên vai, Hạng Thiệu Văn còn dư một tay, liền
nắm lấy tay bé con.
Hạng Thiệu Văn thấy nhiều người bu quanh Tiểu An như vậy làm anh
sợ hết hồn, cũng may là bé con không sao.
Anh hỏi: "Có sợ hay không."
Tiểu An ưỡn ngực, bắt chước làm người lớn nói, "Không sợ."
Thật ra các chú các dì đều rất quan tâm bé, vừa nãy bé còn trả lại
tiền mà các dì cho bé.
Bận rộn nửa ngày, ba người bán xong gạo từ trong sạp gạo đi ra. Sau
khi 'Mỗi người một ngả' với Thành Tri, Hạng Thiệu Văn sờ túi tiền, vò đầu của
bé, "Mang em dạo chợ một vòng."
"Ừm!"
Tiểu An khẩn trương nắm tay Hạng Thiệu Văn, hai người chậm rãi
đi sâu vào trong chợ.
Hai anh em đi qua một sạp bán bánh hành rán, mắt Tiểu An dính chặt
trên bánh hành, bé lắc lắc tay Hạng Thiệu Văn, mềm mại mở miệng: "Văn ca
nhi~"
Hạng Thiệu Văn nói với ông chủ bán bánh: "Mua một cái."
Đi ngang qua gian hàng bán kẹo hồ lô, hai mắt Tiểu An đỏ bừng
dính chặt vào kẹo hồ lô, mềm mại nói: "Văn ca nhi ~ "
Hạng Thiệu Văn nhìn ông chủ bán kẹo hồ lô, "Mua một xâu."
Mua mua mua liên tục không ngừng.
Dạo chợ một vòng, trên tay Tiểu An có thêm một cái trống lục lạc(*),
tùng tùng tùng vang lên. Trên cổ còn đeo một chuỗi lục lạc, đi trên đường kêu
leng keng leng keng. Bên hông còn đeo một túi kẹo đậu(*) thật to, đủ cho bé ăn
mười ngày nửa tháng. Miệng thì nhai bánh hoa quế mềm ngọt, bụng nhỏ ăn no đến nỗi
có chút căng trướng.
Cuối cùng, hai người dừng trước một sạp bán quần áo. Quần áo chỗ
này bán không phù hợp với trẻ con như Tiểu An, Hạng Thiệu Văn vừa định gọi bé đi,
Tiểu An lại ngẩng đầu nhìn anh, " Mua quần áo mới cho a gia và Văn ca nhi."
Tiểu An ở Hạng gia sinh hoạt đã lâu, quần áo mới mũ mới bé đều
có, nhưng bé chưa từng thấy a gia và Văn ca nhi mặc quần áo mới. Tiểu An kéo quần
Hạng Thiệu Văn, nhuyễn cộc cộc nói: "Mua đi mà~"
Hạng Thiệu Văn khẽ mỉm cười, một tay cầm những thứ nãy giờ mua
được, một tay ôm bé con lên.
"Mua, nhưng mà chúng ta đến nơi khác mua, mua quần áo mới
cho a gia, cũng mua cho Tiểu Hòa luôn."
Tiểu An bổ sung: "Văn ca nhi cũng phải mua!"
Hạng Thiệu Văn bật cười, "Đều mua."
A gia nhìn thấy đứa cháu lớn của mình xách cả đống đồ vào nhà,
kinh ngạc nói: "Mua gì mà nhiều vậy, tiền đều dùng hết rồi phải không."
Hạng Thiệu Văn bắt đầu phân loại những món đồ trong tay, anh mua
trước cho Tiểu An quần áo ấm vào mùa đông, còn mua thuốc bổ cho a gia, cộng
thêm hai cái áo bông dày, anh cũng bị Tiểu An ép mua cho bản thân một bộ quần
áo mới. Ai, nói chung lúc bé con dùng ánh mắt tha thiết nhìn chằm chằm, anh
không mua không được.
Lần này ra ngoài, số tiền trong túi cộng thêm số tiền bán gạo đều
xài hết sạch.
Hạng Thiệu Văn luôn làm việc ngay ngắn rõ ràng, trên phương diện
tiền bạc tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm, đây là lần đầu anh...
Nhìn thấy ánh mắt của a gia, Hạng Thiệu Văn có chút xấu hổ.
Tiểu An nhìn trái nhìn phải, chạy đến lay lay chân a gia,
"A gia đừng giận Văn ca nhi, là con không tốt, là con muốn Văn ca nhi
mua."
Hạng Thiệu Văn cau mày, "Tiểu Hòa, lại đây."
"Đừng mà a gia, đều do con không tốt, đừng trách Văn ca
nhi~"
A gia hớn hở cười ra tiếng, sờ sờ tóc của bé, "A gia không
giận, tiền này chết rồi cũng không mang theo được, a gia có gì phải giận."
Hạng a gia chỉ là ngạc nhiên mà thôi, đây là lần đầu tiên ông thấy
thằng cháu lớn của mình như vậy, bình thường Hạng Thiệu Văn luôn ra vẻ ông cụ
non, còn bây giờ, rất tốt rất tốt.
Tiểu An yên lặng quan sát sắc mặt a gia, thấy a gia không có tức
giận, mới về bên chân Hạng Thiệu Văn. Nhớ đến cái gì đó, Tiểu An móc kẹo dẻo
trong túi mà sáng nay bé cố tình để dành, nhét vào trong tay Hạng Thiệu Văn.
Hạng Thiệu Văn cúi đầu nhìn bé, Tiểu An mím môi mỉm cười,
"Để dành cho Văn ca nhi ăn."
---------
Túi da rắn: Vào khoảng những năm 1980, người ta bắt đầu dùng loại vải bạt
làm thành túi xách da rắn
Trống lục lạc:
Kẹo đậu:
Bánh rán hành
Bánh hoa quế
.... nhìn ngon chết đi được :'>
Trả lờiXóatui cũng vừa edit vừa đói đây QAQ
XóaCảm ơn tác giả vì công thức rất hay
Trả lờiXóaBạn có thể tham khảo https://smoothiedays.com/ với các công thức sinh tố thơm ngon và bổ dưỡng cho gia đình mình nhé!