Chương 12: Mười hai con gà
Búng tay một cái, bốn năm trôi qua.
Thôn làng vẫn như trước không thay đổi, sáng sớm gà gáy, rồi chạng
vạng mặt trời lại xuống núi. Ở nơi này sinh hoạt qua năm tháng, Tiểu An của
chúng ta lặng lẽ lớn thêm bốn tuổi.
Năm nay Tiểu An mười hai tuổi, thân thể cao thêm
một cái đầu, cả người không còn mũm mỉm như trước nữa. Cặp mắt hổ phách trong
veo như nước, khuôn mặt bánh bao lớn biến thành một cái bánh bao nhỏ, thân thể
thon dài nhưng trên mặt lại nộn thịt, đều bị người khác gọi là bé con mặt tròn.
Ân, nói chung là từ một bé con biến thành một tiểu thiếu niên ngây
thơ.
Tiểu thiếu niên ngây thơ đã bắt đầu đi học đọc sách, đây là năm thứ
ba bé đến trường.
Năm đầu là năm khó khăn nhất, ngày đầu tiên Tiểu An bị cưỡng ép đi
học, bé khóc đến nỗi tan nát cõi lòng, cả người co quắp. Lúc đó hai tay hai
chân mập mạp bám lấy chân Văn ca nhi có chết cũng không buông, cuối cùng Hạng
Thiệu Văn đành phải xin cho bé nghỉ một ngày, Tiểu An ở trong phòng học đọc
sách liên tục nhìn ra ngoài, Hạng Thiệu Văn ở ngoài phòng học chờ bé.
Năm thứ hai tình huống của bé chuyển biến tốt hơn, Tiểu An dần dần
trưởng thành, bé không còn suốt ngày bám dính lấy Văn ca nhi.
Hạng Thiệu Văn đã lên huyện học, bởi vì qua lại không tiện. Nên
bé học theo Văn ca nhi, mặc kệ mưa gió bé đều tự mình đến trường, dù trên đường
gặp phải đàn ngỗng, bé cũng cố gắng trấn định, tìm một chỗ trốn, chờ đàn ngỗng
đi qua bé mới chui ra. Ngay cả a gia cũng sờ đầu bé, khen bé thông minh.
Năm thứ ba... Năm thứ ba, quan hệ của Tiểu An với bạn học cùng lớp
ngày càng tốt, kiến thức học được cũng càng nhiều, thậm chí các bạn nữ lớp khác
cũng tỏ tình với bé.
Lần đầu được tỏ tình, Tiểu An trực tiếp bị bạn nữ đó hù chạy. Tuy
rằng bé không biết bạn nữ kia, nhưng mà tình huống lúc đó rất xấu hổ.
Tiểu thiếu niên ngây thơ của chúng ta chưa biết gì cả, nhưng bé
cũng cảm nhận được ở chung với người khác phái có chút lúng túng, không biết phải
làm thế nào.
Trường học trong thôn là một ngôi nhà trệt dùng ván gỗ chắn lại ở
giữa thành phòng học. Mỗi lớp có bảy, tám học sinh, nhiều nhất chỉ có mười mấy
học sinh. Giáo viên phải dạy liên tục, dạy xong lớp này lại đi đến lớp kế bên dạy
tiếp, đúng rồi, trường của bọn họ chỉ có ba lớp mà thôi. Học xong năm thứ ba
là có thể tốt nghiệp tiểu học, năm nay là năm học tiểu học cuối cùng của Tiểu
An.
Sau khi giáo viên dặn dò bài tập về nhà, Tiểu An đem toàn bộ sách
giáo khoa cất vào cặp, chuông tan học liền vang lên.
Tiểu An cầm cặp sách ra khỏi phòng học, vừa ra tới ngoài cửa, đã
thấy a gia cười híp mắt phất tay với bé.
Tiểu An cấp tốc chạy đến bên người a gia, mặc dù bé đã lớn thêm
bốn tuổi, nhưng giọng nói vẫn mềm mại như trước.
"A gia, sao người lại tới đây?!" Bé nhìn trái nhìn phải,
vốn tưởng sẽ tìm được Văn ca nhi, nhưng tìm một vòng cũng không thấy, trên mặt
lộ rõ vẻ mất mát.
A gia cười ha hả nói: "Ta có chút việc ở gần đây, tiện đường
nên ghé sang đón con." A gia liếc một cái đã thấy vẻ mất mát trên mặt bé
con, ông an ủi, "Tối nay Văn ca nhi của con mới từ trên huyện về, còn hai,
ba tiếng nữa là tới tối rồi."
Tiểu An bị nhìn trúng tim đen, bé ngượng ngùng không nói lời nào,
ngoan ngoãn theo sau a gia.
Lúc đi qua ngã ba, thấy sạp hàng của một thợ cắt tóc già. Thợ cắt
tóc già này cứ một tháng sẽ bày hàng ra một lần, Tiểu An đi theo sau a gia, a
gia đang đi bỗng nhiên dừng lại.
Tiểu An cũng dừng lại, "A gia làm sao vậy?"
A gia quay đầu quan sát Tiểu An, ánh mắt rơi xuống mái tóc mềm mại
của bé, "Tóc dài như vậy, hay là để thợ cắt tóc cắt sạch sẽ đi."
Tiểu An vén vén tóc trước trán, ngoại trừ Văn ca nhi, bé nghe lời
a gia nhất. Bình thường bé không để ý đến tóc của mình, vậy nên Tiểu An không dị
nghị gì mà ngồi xuống ghế, thợ cắt tóc già khoác lên vai bé một tấm vải lớn,
cây kéo trong tay kêu ‘xẹt xẹt’.
Tóc trên đầu từng chùm từng chùm rơi xuống, mới đầu Tiểu An không
có cảm giác gì, chờ đến khi bé cảm thấy có gì đó không đúng, lúc này thợ cắt
tóc già đưa gương tới, Tiểu An xém chút xỉu tại chỗ.
Tuy Tiểu An mới mười hai tuổi, nhưng bé đã có 'Tôn nghiêm'. Dù
trong mắt mọi người Tiểu An chỉ là một đứa trẻ, bé vẫn phải giữ hình tượng của
mình.
Sắc trời tối dần, Tiểu An từ sau khi về nhà thì không dám bước ra
khỏi phòng nửa bước. Giờ phút này bé đang ôm cái gương trốn trong chăn, vai
run nhè nhẹ, từ trong chăn truyền ra tiếng khóc nức nở nhỏ đến mức gần như
không nghe thấy.
Tiểu An mở mắt liếc nhìn mình trong gương, viền mắt lập tức đỏ bừng,
bé, bé bị cắt thành đầu trọc rồi!
Nha nha nha nha nha ——
Thật đau lòng nha, bé bị biến dạng rồi nha nha nha nha, bé không
có mặt mũi nào để gặp Văn ca nhi nha nha nha nha. Tiểu An khóc nước mắt nước
mũi tèm lem, nằm ở trên giường vùng vẫy, hoàn toàn không nhận ra âm thanh của Hạng
Thiệu Văn.
Hạng Thiệu Văn học cao trung (cấp ba) trên huyện mỗi ngày đều ở lại
kí túc xá, tiền vé xe đi đi về về rất tốn tiền, vì vậy cứ cách hai tuần anh sẽ
về nhà một lần. Vốn anh định một tháng mới về một lần, chỉ là có bé con ở nhà,
anh không nỡ một tháng mới gặp một lần.
Bình thường Hạng Thiệu Văn không về nhà, bé con đều đứng ngoài cửa
trông ngóng, vừa thấy anh đã nhào tới bám chặt anh không buông, nhưng tại sao
hôm nay lại trốn trong phòng không chịu ra ngoài.
Hạng Thiệu Văn sau khi hỏi a gia đang ở ngoài sân hóng gió, liền
trực tiếp đi về phòng. Còn chưa bước vào trong, đã nghe bên trong truyền ra tiếng
khóc nức nở.
Hạng Thiệu Văn trong lòng căng thẳng, lập tức đi vào. Trong phòng
tối thui không mở đèn, chờ anh mở đèn lên, thì phát hiện bé con đang nằm lì
trên giường, nửa người trên trốn trong chăn nghẹn ngào khóc.
Tiếng khóc giống như con mèo nhỏ đang cào cào trong tim Hạng Thệu
Văn, anh ôm bé con nằm lên đùi mình, trầm thấp hỏi: "Tiểu Hòa, sao lại
khóc? Đã xảy ra chuyện gì?" Nói xong muốn giở cái chăn mỏng ra, lại phát
hiện Tiểu An nắm chặt góc chăn không cho anh kéo ra.
"Tiểu Hòa?" Hạng Thiệu Văn nghi hoặc hỏi.
Tiểu An không nói tiếng nào, bé rút trong chăn cả đầu đầy mồ hôi,
rất nóng, nhưng bé không có mặt mũi nào gặp anh, không dám gặp Văn ca nhi, bé
đã biến thành đầu trọc xấu xấu, nha nha nha nha nha ——
Tiểu An càng khóc càng kịch liệt, cả người đều run lên, cổ họng
khóc đến nỗi khàn khàn.
Hạng Thiệu Văn bị bé con làm cho lo lắng, anh cứng rắn, hơi dùng sức
kéo chăn ra, lộ ra Tiểu An đang gào khóc bên trong.
Tiểu An phát hiện cái đầu trọc lốc của mình bị Văn ca nhi nhìn thấy,
khóc ngày càng thảm thiết, hai mắt xinh đẹp đều sưng húp, muốn trợn lên cũng
không được. Bé con vẫn còn nức nở: "Văn ca nhi đừng nhìn, xấu xấu, đừng
nhìn được không."
Cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân bé con thương tâm như vậy, Hạng
Thiệu Văn sờ sờ cái đầu trọc lốc của bé con dở khóc dở cười.
Tiểu An đang muốn tìm cái lỗ chui xuống để người khác không thể
nhìn thấy bé, đột nhiên có hai cánh tay rắn chắc luồng dưới nách Tiểu An, cả
người bé đều ngồi lên đùi Văn ca nhi.
Hai tuần không gặp, Văn ca nhi càng ngày càng cao lớn. Tiểu An hít
hít cái mũi đỏ ngầu, khàn khàn nói: "Văn ca nhi, em biến thành đầu trọc rồi,
rất khó coi." Nói đến hai chữ đầu trọc, giọng nói lại run run, đặc biệt
oan ức.
Hạng Thiệu Văn sờ sờ đầu bé, hôn lên cái đầu trọc lốc kia một cái,
"Tiểu Hòa cho dù là đầu trọc, trong mắt ca ca em vẫn là đẹp nhất."
Tiểu An trong lòng chua xót chớp chớp hai mắt sưng vù, ôm lấy cái
gương bên cạnh soi thêm lần nữa, nức nở nói: "Vẫn xấu xấu, nha nha nha ——
"
Hạng Thiệu Văn vỗ nhẹ vai bé an ủi, lặp đi lặp lại rằng bé con rất
đẹp, khóc đến mệt mỏi Tiểu An mới dừng lại, dựa vào người Hạng Thiệu Văn thở dốc.
Hạng Thiệu Văn nhìn mí mắt bé con sưng lên, trầm thấp nói
"Hai mắt có đau không." Chắc hẳn là rất đau, hai mắt đều sưng phồng.
Tiểu An mếu máo, "Đau..."
"Anh đi nấu nước ấm cho em đắp mắt." Hạng Thiệu Văn nâng
mặt bé con lên, tỉ mỉ nhìn hai mắt của bé đã sưng thành hai hạt đào,
"Không cho khóc nữa, hiểu chưa, nếu không ngày mai không thể mở mắt được."
"Ừm..."
Hạng Thiệu Văn nấu một chậu nước nóng sau đó thêm một chút nước giếng
lạnh vào, cảm thấy nhiệt độ đủ ấm, mới lấy cái khăn nhỏ phơi trên sào ngâm vào
trong chậu, đắp lên mắt bé con.
Tiểu An nhắm mắt lại, lúc nãy khóc không có cảm giác gì, nhưng bây
giờ hai mắt lại khô khốc, rất đau.
Hạng Thiệu Văn lại đem nước ấm đưa cho bé, Tiểu An ngoan ngoãn uống
hết, tuy là hai mắt bị khăn che khuất không thấy gì, nhưng bé theo hơi thở của
anh, ôm lấy Văn ca nhi của bé.
"Văn ca nhi ~" Ở trước mặt Hạng Thiệu Văn, Tiểu An mãi
mãi là một bé con, mềm mại mở miệng, "Em rất nhớ anh ~ "
"Ngoan, ca cũng nhớ em, hai tuần này thế nào, có tốt không?
Có bị người ta bắt nạt không."
Ánh đèn trong phòng ảm đạm, gió đêm lành lạnh thổi qua khe cửa,
hai người dựa sát vào nhau cũng không thấy nóng.
Bên ngoài tiếng côn trùng kêu không ngừng, Tiểu An từng chút từng
chút kể lại những gì trong hai tuần qua, mãi đến khi bé mệt mỏi, dựa vào vai Hạng
Thiệu Văn dần dần thiếp đi.
---------------
Bây giờ là 23:12, mặc dù post hơi trễ nhưng
vẫn còn trong ngày mà ha =))) tui edit xong là post ngay vẫn chưa beta,
mọi người đọc rồi có gì kiểm tra chính tả, câu cú lại giúp tui với
nha.
Tui lười check lỗi lắm hơ hơ, cơ mà tui thấy cô edit mượt lắm, k cần lo. Thanks cô nhiều
Trả lờiXóahì hì, không có gì, cô thích gà con là được rồi ^A^
Xóa