17.6.17

[32 tuổi] 3

Chương 3:

Đây là ảnh tốt nghiệp cấp ba.” Hoa Thông Phi một tay dùng khăn đắp vào một bên mặt bị đánh xưng, một tay lật album cho tôi xem.

A? Lúc này tóc cậu không còn nhuộm vàng nữa sao?” Tôi nhìn màu tóc của Hoa Thông Phi trong ảnh đã trở lại bình thường nên quay qua hỏi hắn.

Còn không phải tại em nói tóc anh nhìn như một đống shit hay sao?.” Hoa Thông Phi mặt buồn nôn trả lời.

Lúc đó cậu nghe lời tôi như vậy ư?” Tôi hoài nghi.

Em là bạn trai anh mà.” Hắn bộ mặt ‘đây chuyện đương nhiên’ trả lời tôi.

Tôi nhìn vào hình, rồi quay qua nhìn hắn, thở dài: “Tôi thực sự không nghĩ ra tại sao tôi lại kết giao với cậu chứ, có phải cậu làm chuyện xấu gì với tôi mà không thể cho người ta biết được, nên tôi mới đồng ý với cậu đúng không, hả??”

Cái gì chứ, lúc đó anh mà làm chuyện xấu với em, em không đem anh đi giết rồi cho cẩu ăn mới là lạ. Ây, anh cũng có ý định làm chuyện xấu với em nha, nhưng mà anh khẳng định đó chỉ là trong tưởng tượng thôi.” Hắn ngoan ngoãn giải thích.

Còn lâu tôi mới tin cậu.” Tôi chỉ vào một nữ sinh trong hình nói, “Đây là Tiểu Mi đi? Tôi đến bây giờ vẫn còn đang thầm mến cô ấy, ai, làm sao có khả năng làm bạn trai cậu được.” Nhìn cô gái trong hình có đôi mắt to tròn, đôi môi hơi nhếch lên cũng làm cho tim tôi xoa xuyến a.

Cái gì, em nói cái gì?” Hoa Thông Phi nổi giận đùng đùng lớn tiếng nói, “Tại sao em chưa từng nói với anh là em từng thích cô ta hả! Chẳng trách cô ta lại theo chúng ta vào cùng một trường đại học! Em thành thật nói cho anh biết, em bởi vì cô ta mới thi vào trường đại học kia, đúng hay không ?”

“…” Bị hắn đoán trúng rồi, tôi hạ mắt liếc trái liếc phải nói, “A, ờ, đây là Lý Viễn Đào bạn thân của tôi đúng không? Ai nha, đúng là không thay đổi chút nào mà!”

Em đừng có lảng sang chuyện khác! Bị tôi nói trúng rồi đi? Được lắm! Cùng anh kết giao cư nhiên còn nghĩ tới cô ta! Thì ra em phản bội anh !” Hắn trừng tôi, “Còn có, em nghĩ muốn lảng sang chuyện khác sao? Đừng có mơ. Nếu như thực sự xuyên từ 15 năm trước đến, như vậy thì lúc tốt nghiệp chỉ cách có 1 tháng thôi. Lý Viễn Đào làm sao có khả năng sẽ thay đổi a!”

“… Ai nha cậu nhầm rồi, tuy rằng tôi muốn cùng một trường đại học với Tiểu Mi, thế nhưng đó cũng là mục tiêu của tôi mà.” Tôi ấp úng trả lời, phất phất tay , “Cậu sao lại tính toán chi li như thế, đó không phải là mẫu người tôi thích nha.”

Thấy hắn còn muốn phản bác, tôi lập tức cầm lấy album, chỉ vào một bức ảnh khác hỏi: “Tấm hình này nhìn rất lạ.”

Lực chú ý của hắn bị chuyển sang tấm hình kia , trừng tôi một cái, nhưng vẫn là có ý tha cho tôi lần này.

Đây là ảnh tốt nghiệp đại học, tuy rằng trong hình chỉ chụp tử hông trở lên, nhưng lúc này chúng ta đang nắm tay đấy, thấy không?.” Tâm tình hắn rốt cục cũng tốt lên, “Em xem, tuy nhìn khá mờ nhưng có thể phát hiện ra chúng ta đang mặc áo lót đôi.”

Tôi đem mình cùng hắn quan sát tỉ mỉ một chút, quả nhiên so với năm cấp ba đã già hơn nhiều, còn so với bây giờ thì trẻ trung hơn a.

Kỳ quái, tại sao lớp chúng ta chỉ có ba nữ sinh? Như vậy chẳng phải quá ít hay sao? Hơn nữa tướng mạo lại… Tôi thật không nhớ tại sao ta lại kết giao với cậu nhỉ…”

Cái gì chứ, em kết giao với anh bởi vì em yêu anh chứ còn gì nữa. Lại nói, chúng ta học ở ban vật lí, có ba nữ sinh là đã nhiều lắm rồi. Có rất nhiều anh em ước ao được như lớp chúng ta đấy.” Hắn nói cái cái câu ‘bởi vì em yêu anh’, khuôn mặt không có chút biến sắc , nhưng còn khi tôi nghe thì muốn bao nhiêu kì quái thì có bấy nhiêu a.

Tôi phát hiện hắn đang đến gần mình, tôi không nhịn được liền nhích qua bên cạnh: “Nếu tôi học vật lý, vậy tại sao tôi lại là thầy giáo dạy tiếng Tây Ban Nha?”

Em có tới hai cái chứng chỉ. Em vốn thông minh mà, việc này đối với em chỉ như con thỏ ăn cà rốt thôi , bất quá em bởi vì phải học tới hai thứ nên không ít lần thất hứa với anh, bây giờ suy nghĩ lại thật là đáng tiếc quá mà.” Hắn chống cằm, ngón tay trượt lên trượt xuống khuôn mặt của tôi trong bức ảnh, “Thật hoài niệm cái khoảng thời gian ngây ngô kia.”

Tôi bị động tác của hắn làm cho buồn nôn, lấy tay hắn ra khỏi bức hình, hắn có chút tức giận mà nhìn về phía tôi, tôi liền mở miệng giải thích: “Cậu gây trở ngại đến việc khôi phục kí ức của tôi.”

Hắn trừng tôi nửa ngày, không nói một câu.

Đây là lúc nào vậy?” Tôi chỉ vào một tấm ảnh chỉ có tôi và hắn chụp chung.

Hắn liếc mắt nhìn, lộ ra bộ mặt đắc ý: “Khà khà, đây có thể coi là tấm hình chúng ta chụp lúc đi tuần trăng mật nha, là em chấp nhận lời cầu hôn của anh, chúng ta đi chơi vào dịp hè a.”

Cầu hôn?” Tôi hơi kinh ngạc, lúc tôi mới tỉnh dậy, hắn nói mình là chồng tôi, tôi còn tưởng hắn nói đùa, không nghĩ tới chúng tôi đã thật sự kết hôn, “15 năm sau đồng tính luyến ái cũng có thể kết hôn rồi sao? Xã hội phát triển nhanh quá đi . Trong ấn tượng của tôi, lúc trước đồng tính luyến ái còn bị coi là biến thái nữa đấy.”

Hắn có chút mất tự nhiên gãi đầu một cái, sau đó mới nói: “Cái này…. nói là kết hôn, nhưng kỳ thực là hai bên gia đình chúng ta cùng bạn bè tụ họp lại ăn một bữa cơm mà thôi, không có giấy đăng kí kết hôn, cũng không có nghi thức làm lễ, lại càng không có pháp luật chứng nhận.”

Cho nên, cái này cũng được gọi là ảnh cưới?” Tôi chỉ vào một tấm ảnh, trong đó hai chúng ta đều đang mặc bộ lễ phục giống nhau.

Hắn gật đầu: “Không sai.”

Như vậy, bây giờ tôi muốn ly hôn cũng rất dễ dàng đi?”

Em dám!”

“…” Tôi nghĩ tôi không có biện pháp nói không a. Nhìn mặt hắn như muốn nói “Nếu cậu dám, tôi sẽ đem cậu giết rồi cùng chết chung với cậu”,cho dù tôi thực sự muốn ly hôn, tôi cũng không dám nói ra khỏi miệng.

Thế nào? Có phải em đã nhớ được gì rồi không?” Chờ tôi đem album xem hết, mặt hắn đầy mong đợi nhìn tôi.

Tôi lắc đầu một cái: “Hoàn toàn không có ấn tượng. Bất quá tôi lại nhớ được bài toán lúc trước tôi tìm không ra cách giải, hiện ta đã tìm ra rồi .”

Hắn mặt chôn xuống lòng bàn tay, hít một hơi nói: “Bây giờ là lúc nào a, em có thể chú ý đến vấn đề chính được hay không hả? !”

Đối với một học sinh đang luyện thi đại học, tìm ra cách để giải bài toán mới là vấn đề quan trọng!”

“…” Hắn ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ thở dài, “Làm sao bây giờ, ngày mai sẽ phải đi làm lại, bộ dạng em như vậy, anh biết ăn nói thế nào với hiệu trưởng đây.”

Ăn ngay nói thật đi.” Tôi nghĩ kế cho hắn.

Nói em là xuyên từ quá khứ đến đây ?”

Ây… Lúc này cậu còn thành thật như thế làm gì chứ, tên đần này? ! Đương nhiên là nói tôi mất trí nhớ rồi!”

Cho nên, cuối cùng em là mất trí nhớ hay là xuyên qua a, cái nào mới là thật đây?”

“… Tuy rằng thực sự là xuyên qua, thế nhưng nếu như cậu dùng cái lí do này, người ta sẽ nghĩ cậu bị điên đó!!”

Xem ra em còn có chút biết điều, nhưng mà xuyên qua đúng là chuyện không thể tin được a.” Hắn thở dài.

Cái này…” Tôi có chút không được tự nhiên giải thích với hắn, “Có một số việc, cậu trải qua thì cậu mới tin được. Cậu đừng trách tôi, khi tôi tỉnh lại phát hiện mình già đi 15 tuổi, tất nhiên là sẽ có chút oán giận a.”

Được rồi.” Hắn đứng lên, “Em đói bụng rồi phải không? Muốn ăn cái gì? Anh làm cho em.”

Buổi sáng ăn điểm tâm, tôi phát hiện tay nghề của hắn tương đối tốt, vừa nghe hắn muốn làm cơm, tôi lập tức không kiêng nể mà đọc tên mấy món yêu thích.

Hắn ngẩn người, có chút bất đắc lắc đầu dĩ: “Cho nên nói, bất kể là 15 năm trước hay là 15 năm sau, khẩu vị của em vẫn không thay đổi chút nào”.

Hắn đi làm cơm, sợ tôi buồn chán, nên đem máy vi tính mở ra chỉ tôi cách lên mạng. Tôi nhấn lên một cái biểu tượng trên màn hình máy tính, được gọi là weibo, trang mạng hiện ra liền tự động đăng nhập .

Đang xem cái gì vậy?” Hắn đi tới bên cạnh tôi, nhìn tôi lên mạng.

Tôi quay đầu hỏi hắn: “Đây là cái gì, cái gì mà ‘Người gian không biến mất, ‘Hỉ đại lan truyền’, đây là tân thành ngữ sao? Còn có này nữa ‘Muốn cùng thổ hào làm bằng hữu’, tôi nhớ trước đây thổ hào là loại người vô đạo đức, không phải là đối tượng tốt, bây giờ bộ thay đổi hết rồi sao? Lẽ nào bọn họ cũng là ‘Đồng phạm’ với thổ hào sao?”

“… Một lời khó nói hết được, mấy cái này không quan trọng, em không cần để ý đến nó.” Hắn đem tôi kéo dậy, “Cơm làm xong rồi, em đi rửa tay trước đi.”

Ngồi ở trước bàn ăn, trên bàn toàn món tôi thích, tôi không khỏi thỏa mãn mà thở dài.

Hoa Thông Phi nhìn thấy bộ dáng này của tôi, cười khẽ: “Em a, đồ ham ăn.”

Cái gì mà đồ hăm ăn chứ, không nên dùng khó từ nghe như vậy để nói tôi!” Tôi bất mãn phản kháng, “Nghe cứ như đang mắng tôi là đồ ngu xuẩn vậy.”

Ai, không nghĩ tới hai ta sẽ có một ngày như vậy…” Hoa Thông Phi thở dài một hơi.

Đây cũng là tân thành ngữ trên internet  sao? Mấy cái này cậu đều lười giải thích cùng tôi, có phải là cậu đã chán ghét tôi rồi không?” Kỳ thực về vấn tôi có yêu hắn hay không , tôi thực sự không quan tâm đến việc đó, chẳng qua là tôi cảm thấy nếu như hắn mất hứng với tôi cho tôi ra rìa như thế, vậy thì tôi sẽ sống như thế nào khi xuyên đến cái khoảng thời gian ‘15 năm sau’ này đây?

Anh làm sao mất hứng với em được a” Hắn lập tức sốt ruột giải thích, tựa hồ sợ tôi hiểu lầm hắn, “Chỉ là anh cảm thấy mấy từ đó thật sự không quan trọng, nhưng nếu em muốn biết, anh sẽ giải thích rõ từng cái với em.”

Tôi vung tay, gắp món ăn yêu thích bỏ vào trong miệng , vừa nhai vừa nói: “Cũng không phải là đặc biệt muốn biết, nói cho cùng thì ăn cơm vẫn là quan trọng hơn.”

Hắn thu hồi biểu tình khẩn trương, bắt đầu ăn. Ăn được một nửa thì tôi bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Trước giờ tôi chưa từng thấy cái từ đó, hồi nãy cũng không để ý gì nhiều, bây giờ nghĩ lại, ta thực sự không hiểu được. Cậu giải thích cho tôi nghe đi”

Là từ nào?” Hắn không chút nào để ý vừa ăn vừa hỏi.

‘Nhặt xà phòng’ nghĩa là gì?”


Phốc… Khụ khụ khụ khụ khụ khụ! ! !”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

- Nếu có sai sót mong mọi người giúp đỡ
- Mọi người comment ủng hộ tui với, nhà tui đìu hiu quá QAQ...
- Mọi người bấm Thông báo cho tôi để 888 với tui nha QAQ...