☆
Chương 5:
“Không phải ban nãy cậu
mới vừa hỏi tôi rồi sao?” Tôi nói ra nghi vấn của mình.
Y hơi nhíu mày, trả lời tôi: “Có sao? Không có, tôi vừa mới vào đây
mà… A! Có phải hay không cậu gặp em trai của tôi, Bác Văn ?”
“Em trai?”
“Đúng vậy. Em trai sinh đôi của tôi.” Y nghiêm túc nói.
Nguyên lai là sinh đôi a, tôi hiểu được mà gật gật đầu: “Chắc là vậy
rồi.”
Y đến gần tôi, bỗng nhiên có chút nhăn nhó: “Cái kia… Tuần trước cậu
mượn tôi năm trăm, một lát tôi phải đi mua ít đồ, cậu bây giờ có thể đưa cho
tôi không?”
“A?” Tôi có chút sững
sờ.
“Nếu như cậu bây giờ
không đủ, đưa tôi trước một chút cũng không sao.” y thấy tôi chưa trả lời liền
lập tức giải thích.
“Cũng không phải là
không có, chỉ là… Tôi không phải chỉ nợ em trai của cậu năm trăm sao?” Tôi hơi
nghi hoặc một chút mà nói.
Y hơi ngẩn ra, nhíu mày: “Chắc là cậu bị lừa rồi? Lúc tôi cho cậu
mượn tiền, Bác Văn cũng có đứng ở đây, có lẽ cậu nhầm tôi thành nó rồi, sau đó
đem tiền đưa cho nó?”
“Chính là như vậy …”
Cho nên, có thể nói ngày đầu tiên đi làm tôi liền bị gạt, không phải chứ?
“Thực sự là quá đáng!
Tôi đi tìm nó đây.” Hắn nói xong quay người ra khỏi văn phòng, lúc đi ra vừa
lúc đụng phải một giáo viên khác.
“Thiếu Huân? Bác Võ
sao lại vội vàng như vậy a?” Giáo viên nam vừa mới bước vào hỏi tôi.
“Chắc là đi tìm em
trai cậu ta.”
“Đi tìm em trai cũng
không cần vội như thế chứ?! Đúng rồi, tôi nhớ lần trước tôi nợ cậu năm trăm, ầy,
trả lại cậu.” Hắn vừa nói vừa lấy trong ví ra năm trăm đưa cho tôi.
Tôi mơ mơ hồ hồ mà tiếp nhận, cảm giác có gì đó lạ lạ.
“Phốc…”
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy cái tên vừa mới đưa tiền cho tôi ôm bụng
cười, cười muốn sập cả bàn . Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, không biết là Bác Văn
hay Bác Võ đang chống tay ở cửa, ngửa mặt ra sau cười, tôi thực sự cảm thấy
không ổn.
“Ha ha ha ha, Thiếu
Huân mất trí nhớ chọc cũng vui quá đi!” Đến gần tôi một chút, giáo viên nam
KIA vừa cười vừa nói.
Còn có Bác gì gì đó đang đứng ở của cũng tiến vào, cười nói với
tôi: “Thông Phi nói với tôi cậu bị mất trí nhớ, tôi còn không tin, không nghĩ tới
cư nhiên là thật a!”
“… Cho nên, đến tột
cùng là xảy ra chuyện gì…” Tôi có chút không biết phải làm sao mà nhìn bọn họ.
Chờ bọn hắn cười đủ, giáo
viên Bác gì gì đó mới giải thích: “Vì để cho cậu rõ ràng một chút, tôi trước
tiên giới thiệu về mình đã, tôi là Triệu Bác Văn, là con một, không có anh em
sinh đôi nào cả. Còn tên này là Trần Cương, căn bản không thiếu tiền cậu, tiền
hắn vừa mới đưa cho cậu là tiền ban nãy tôi đã gạt của cậu đó. Chúng tôi hay
cùng Thông Phi chơi đá bóng, với lại cùng một phòng làm việc với cậu, cho nên bốn
người chúng ta quan hệ tương đối tốt. Ngày hôm qua Thông Phi gọi điện thoại,
nói cậu mất trí nhớ, muốn chúng tôi để ý quan tâm đến cậu. Chúng tôi không tin,
cho nên muốn dùng biện pháp này để thử cậu, thuận tiện đùa giỡn một chút, xem cậu
có thật sự mất trí hay không, không nghĩ tới là sự thật nha”
“Đúng vậy, ” cái người gọi là Trần Cương gật đầu, “Chỉ là bị bóng đập
một cái thôi mà, thậm chí ngay cả Thông Phi cậu cũng quên mất, các người tốt xấu
gì cũng đã yêu nhau 15 năm, không biết nói cậu vô tình, hay là nên thông cảm
cho vận xui của Thông Phi ?”
“…” Tôi không nói gì chỉ
nhìn bọn họ, chờ bọn họ nói xong tôi mới nói, “Các người đúng là rãnh mà.”
“Đừng nói như vậy chớ,
chúng tôi chỉ là muốn đùa một chút để cậu vui vẻ thôi.” Bác Văn vỗ vỗ vai tôi .
Tôi liếc một cái, không chút lưu tình vạch trần y: “Hay là các người
đùa giỡn tôi để làm trò cười cho các người hả?”
“Ai nha, tuy rằng cậu
mất trí nhớ, nhưng mà cái bản tính độc miệng vẫn không thay đổi.” Trần Cương tựa
hồ có hơi tiếc nuối nói.
Tôi ngồi xuống không thèm để ý đến bọn họ, nhưng bọn họ làm như
không thấy cứ như mấy con ruồi bu quanh tôi cười cười nói nói, tôi vẫn hoàn
toàn không để ý đến.
“Đúng rồi, nghe nói ngay cả tiếng Tây Ban Nha mà cậu cũng quên luôn,
là thiệt hay giả vậy?” Trần Cương rốt cục nói đến trọng điểm.
Tôi không có vấn đề mà trả lời hắn: “Đương nhiên là thật, cái này
thì có gì tốt mà tôi phải giấu giếm?”
“Đã như vậy… hay là
trước tiên tôi dạy cậu soạn giáo án để một lát lên lớp?” Hắn một mặt thân mật.
Tôi nghĩ nghĩ, hỏi hắn: “Cậu biết tiếng Tây Ban Nha sao?”
“Đương nhiên rồi, mấy
tiết của cậu là do tôi dạy thế .” Hắn kiên định nói.
“Vậy cũng được, cậu
trước tiên là dạy cho tôi đi, đến lúc thi cậu đưa cho tôi tài liệu để tôi chuẩn
bị là được.” Tôi nghe đâu sắp có đợt thi, học sinh thi xong sẽ được nghĩ, cho
nên tôi cũng muốn tận dụng tời gian này để học lại tiếng Tây Ban Nha.
“Không thành vấn đề,
cứ để tôi lo.” Hắn đi tới trước bàn làm việc lấy ra một cái USB, sau đó đặt ở
trên bàn của tôi.”Không phải cậu sắp có tiết dạy hay sao? Cậu chỉ cần đem tài
liệu trong đây mở ra, sau đó nói cho tụi học sinh biết đây là giới hạn đề thi.”
“Chỉ như vậy thôi
sao?” Tôi có chút hoài nghi.
Hắn một mặt chân thành: “Chính là đơn giản như vậy, trong đây là đề
thi mà chúng ta cùng đưa ra ý kiến đấy.”
“Như vậy, cám ơn.”
Tôi đem USB cẩn thận cất đi, cũng hướng hắn nói cám ơn.
Tôi đem USB cắm vào máy vi tính, ta mở tập tài liệu duy nhất ở bên
trong ra xem một chút, nội dung phía trên đối với ta mà nói giống như là lúc đầu
học tiếng anh vậy, toàn là chữ latinh, hoàn toàn không có chữ Hán, tôi cảm giác
không được hòa hợp. Tôi kéo lên kéo xuống, phát hiện nội dung không ít tí nào,
chắc là đủ để ôn tập đi.
Lại nói tôi là một hhọc sinh cấp ba lại đi dạy một đám sinh viên, cảm
giác thật mới mẻ nha. Mặc dù có chút căng thẳng, mà lòng hiếu kỳ lại chiếm thế
thượng phong, tôi cũng muốn phát huy hết tác dụng quyền lực của lão sư.
Trước khi tiếng chuông bắt đầu tiết học vang lên , tôi cầm lấy USB
cùng áo khoác, đối Trần Cương, Triệu Bác Văn gật gật đầu: “Vậy tôi lên lớp trước
.”
“Tôi cũng có tiết, đi
cùng đi.” Trần Cương đứng lên, cầm quyển sách theo tôi ra khỏi văn phòng.
“Cậu đối với chuyện
trước đây thực sự không nhớ một chút nào sao?” Trên đường Trần Cương tán gẫu
cùng tôi.
Tôi lắc đầu một cái: “Tôi chỉ nhớ rõ chuyện năm 17 tuổi thôi.”
“A, khi đó cậu cùng
Thông Phi còn chưa ở chung đi? Cậu đem chuyện cậu cùng hắn quên mất, Thông Phi
chắc là khổ sở muốn chết luôn rồi?”
“Hứ, ai thèm quản hắn
a.” Tôi bĩu môi, “Bây giờ trong trí nhớ của tôi, tên hỗn đản đó đều luôn bắt nạt
tôi. Luôn không làm bài tập, bởi vì tôi là lớp trưởng nên sợ bị hắn liên lụy,
không thể làm gì hơn là đem bài tập của mình cho hắn chép, có lúc hắn nói cái gì mà tay đau, tôi bất đắc dĩ phải chép bài giùm hắn ; vệ sinh lớp
thì không chịu làm, tôi phải làm luôn phần của hắn; còn có hắn hay lấy tập vở của
tôi, lật ra mặt sau vẽ bậy; ghê tởm nhất chính mấy cuộc thi bóng rổ, rõ ràng
tôi cùng hắn quan hệ không hề tốt, vậy mà còn muốn tôi thay hắn đưa nước đưa quần
áo, quả thực coi tôi là người hầu mà sai khiến!”
Tôi nói xong, vốn nghĩ Hoa Thông Phi khốn nạn kia cũng sẽ bị Trần
Cương mắng một trận, không nghĩ tới Trần Cương lại như có điều gì đó suy nghĩ
nhìn tôi, nửa ngày mới nói: “Tôi thật sự không hiểu tại sao Thông Phi thích cậu.”
“Hả?” Tôi không hiểu
ý tứ của hắn , phát ra một tiếng đầy nghi hoặc.
“Tuy rằng cậu ngoài
miệng nói chán ghét, nhưng vẫn là giúp hắn làm tất cả mọi thứ, chắc là hắn bắt
đầu thích cậu ở điểm này. Nói đúng hơn là
hắn thích cậu ở chỗ….Nói năng thì độc miệng lại chua ngoa nhưng dễ mềm
lòng và vân vân.” Trần Cương giải thích.
“Tại vì tôi sợ bị hắn
liên lụy!”
“Nói trắng ra là, kỳ
thực Thiếu Huân, cậu tính tình cũng quá tốt rồi, nên mới có thể bị Thông Phi nắm
được nhược điểm. Nếu như cậu cường ngạnh hơn nữa, hắn đại khái cũng không có
cách nào bắt được cậu”
“… Là thế sao?” Nếu
sau này tôi có thể trở về năm 17 tuổi, tôi tuyệt đối sẽ không mềm lòng với hắn!
Tôi âm thầm nhắc nhở chính mình.
“Chắc chắn là như vậy!
Bất quá nói đi nói lại, cậu là coi trọng Thông Phi ở điểm nào a? Nghe cậu
nói một đống, tôi làm sao có cảm giác Thông Phi căn bản chỉ là một tên vô dụng
.”
“Tôi khi nào thì coi
trọng hắn? Hơn nữa hắn không có chút nào giống người!” Tôi có chút không phục
nói.
“Đang nói đến ai vậy?”
Phía sau bỗng nhiên truyền tới âm thanh làm tôi cùng Trần Cương giật cả mình, bọn
tôi đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy cái nhân vật chính mà chúng tôi đang nói
đang ôm sách nhàn nhã đi tới.
“Cậu lén lén lút lút
đi theo sau bọn tôi làm gì?” Tôi trừng hắn.
Hắn lộ ra vẻ mặt vô tội: “Anh đâu có lén lén lút lút? Anh chỉ là lo
lắng cho em nên cố ý tới thăm em một chút mà thôi. Đầu của em còn đau không?
Cùng đồng nghiệp gặp nhau có nhớ được chút gì không?”
“Cậu thật giống mẹ
tôi, ôi chao, lải nhải lôi thôi chết tôi rồi.” Tôi có chút phiền chán mà phất
tay một cái, hắn trưng ra bộ mặt ‘Cậu không trả lời tôi sẽ không đi’, tôi không
thể làm gì khác hơn là nói, “Đầu không đau, cũng không nhớ tới cái gì, hài
lòng chưa?”
Hắn mặt không thay đổi gật gật đầu, bỗng nhiên đến gần tôi gài lại
nút trên cổ áo tôi: “Nút phải buộc cao, không thì sẽ cảm lạnh.”
“Không muốn! Không có
cà vạt thì thôi, còn gài nút lên cao nhìn rất ngu, rất ngu !” Tôi phản kháng một
chút, vẫn là không thành công.
“Sẽ không ngu, yên
tâm đi.” Hắn gài nút xong, liền thu tay về, nhu nhu vai của tôi, “Ai nha thật
là gầy! Đêm nay muốn ăn cái gì? Anh làm thức ăn giúp em bồi bổ”
Đây là muốn chứng tỏ tài năng sao? Nhưng tôi nghe đến sắp có thức
ăn ngon, lập tức nói ra một đống tên món ăn.
“Tan tầm chúng ta đi
siêu thị đi? Thuận tiện cho em chọn mấy món ăn vặt.”
“Tuy rằng hai nam
nhân cùng đi siêu thị rất là lạ, nhưng đây là cậu bỏ tiền ra mua, cho nên tôi mới
miễn cưỡng đáp ứng.”
“Vậy thì tan tầm chờ
anh .”
“Bye bye ~” cùng Hoa
Thông Phi phất tay tạm biệt, tôi quay đầu nhìn Trần Cương nói, “Đi thôi.”
Trần Cương một mặt tò mò nhìn ta: “Tôi luôn cảm giác, cậu mất trí
nhớ xong lại giống như biết thành một đứa con nít.”
“Cảm giác của cậu rất
nhạy bén…” Tôi thuận miệng nói một câu.
“A? Có ý gì?”
Tôi lập tức vung vung tay: “Không, không có gì, tôi đi trước, tạm
biệt ~ “
Hít sâu một hơi, tôi cố gắng bỏ qua ánh nhìn của một đám sinh viên
mà bước lên bục giảng…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
- Nếu có sai sót mong mọi người giúp đỡ
- Mọi người comment ủng hộ tui với, nhà tui đìu hiu quá QAQ...
- Mọi người bấm Thông báo cho tôi để 888 với tui nha QAQ...