17.6.17

[32 tuổi]

Chương 7:

Buổi tối, khi tan việc, tôi cùng Hoa Thông Phi đi siêu thị, hắn đẩy xe, còn tôi thì đem những món mình thích để vào trong xe đẩy. Mỗi thứ tôi bỏ vào, Hoa Thông Phi đều sẽ cầm lên xem thử.

Cậu đang nhìn cái gì?” Lấy xong đồ vật, tôi quay qua nhìn hắn, rồi lại nhìn món đồ trên tay của hắn.

Hắn một bên nghiên cứu một bên trả lời: “Anh xem chất lượng thành phần có đảm bảo hay không.”

Tôi vừa định hỏi, xem thành phần làm gì, chẳng lẽ là sợ tôi béo phì? Vừa nghĩ tới đây thì hắn đã đem bao nhiêu đồ ăn vặt của tôi đặt lại trên kệ.

Này, tôi chưa từng ăn cái kia! Tôi muốn ăn cái kia!” Tôi định cầm đồ ăn vặt trở lại, nhưng bị hắn ngăn cản.

Vật kia có thành phần làm em bị dị ứng, em chọn món khác đi.”

Tôi vừa nghe xong, lập tức dừng lại động tác, hơi kinh ngạc mà nhìn hắn: “Tôi trước đây chưa từng bị dị ứng.”

Lên đại học em mới biết mình bị dị ứng với một số thứ, lần kia em bị dị ứng, anh đã ở bệnh viện chăm sóc em chừng mấy ngày.” Hắn bình thản nói , tôi nghe xong thì bình tĩnh không nổi.

Cậu còn biết gì về tôi không?” Tôi thành thật đi theo hắn, không nháo nữa.

Hắn một bên chọn lấy món ăn, một bên trả lời: “Có cái gì của em mà anh không biết? Em thích vị ngọt cùng vị cay; tuy rằng thân thể không được tốt, lại thích chạy chậm; thích chơi trò chơi điện tử; âm nhạc cũng có chút hứng thú; trước khi đi ngủ có thói quen là xem sách; thích đi du lịch… Ôi chao? Cái này là sản phẩm mới, muốn ăn hay không?”

Tôi nghe đến xuất thần, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một cây củ cải xấu xí, tôi lập tức có chút ghét bỏ mà đem tay hắn đẩy qua một bên: “Tôi mới không ăn, nhìn nó xấu quá.”

Hắn nhún vai một cái, đem món ăn đặt trở về giá: “Còn có, khi dùng bữa đều phải nhìn xem món ăn có đẹp mắt hay không, cái điểm này của em làm anh mấy lần phát điên.”

Đừng dừng lại, nói tiếp đi.” Tôi giục hắn.

Hắn hơi nghi hoặc một chút: “Sao bỗng dưng lại muốn nghe? Nhớ được cái gì rồi sao?”

Đã nói với cậu nhiều lần rồi, tôi là xuyên qua, không thể nhớ lại và vân vân, bất quá nếu như cậu nói thêm một ít nữa, tôi nghĩ tôi cũng có chút thích cậu.” Tôi làm bộ bình tĩnh nói.

Hoa Thông Phi cười với tôi nhìn có chút quỷ dị: “Thì ra là như vậy, anh hiểu rồi, vậy thì tiếp tục. Em đó, ngồi xe buýt thì thích ngồi hàng ghế bên trái; điện thoại di động luôn đặt thời gian chạy sớm năm phút; hàng năm đều đi kiểm tra sức khoẻ; hẹn hò cũng vậy, em nhất định sẽ đến sớm hơn năm phút…”

Chờ một chút, chờ một chút ” tôi đánh gãy lời hắn, “Những thói quen đó tôi còn chưa có, tôi cũng không biết cậu nói có đúng sự thật hay không, cậu kể về mấy chuyện trước kia đi.”

Hắn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Mười lăm năm trước, em đặc biệt yêu thích giày bóng đá, cho nên lần đầu anh tặng quà sinh nhật cho em cũng là giày đá banh; em thích ăn đồ ngọt, nhưng sau này em nói em bị hạ đường huyết, nhưng dù sao khẩu vị của em cũng thiên về vị ngọt; tính trách nhiệm của em rất cao, anh trước đây thường lợi dụng điểm này để tiếp cận em, ví dụ như để em làm bài tập giúp anh và  vân vân…” Lời còn chưa nói hết hắn bỗng dưng nhẹ giọng nở nụ cười.

Tôi nghi hoặc mà nhìn hắn: “Làm sao vậy?”

Hắn quay đầu nhìn ta, trong mắt còn mang theo ý cười: “Trước đây những chuyện kia ngẫm lại đều cảm thấy rất thú vị, nhưng là chỉ có mình anh nhớ thôi, anh luôn cảm thấy rất cô đơn, em nhanh nhanh nhớ lại có được hay không?”

Tôi bị ánh mắt mong đợi của hắn nhìn chăm chú, nhất thời không biết làm sao trả lời hắn, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại gật gật đầu thấp giọng nói chữ “Được”.

Đợi tôi phản ứng lại mình đang nói cái gì, đã bị hắn kéo đi tính tiền, vẻ mặt rất là cao hứng a . Lúc xếp hàng, tôi câu được câu mất theo sát hắn nói về mấy chuyện mà tôi chưa biết, Biết trước được chuyện xảy ra trong tương lai, vậy nếu tôi có thể quay về quá khứ, liệu có thể thay đổi được tương lai không?

Này, cậu có sợ khi tôi trở về 15 năm trước, tôi sẽ không cùng cậu kết giao nữa không?” Tôi tò mò hỏi hắn.

Mặc dù biết hắn không tin mấy chuyện xuyên qua này, nhưng hắn cũng không có cười nhạo tôi, trái lại rất chăm chú suy nghĩ sau đó mới nói: “Không sợ, dùng nhân cách và mị lực của anh, anh mới không sợ bị em bỏ rơi”

Hứ, thối đại thúc, cậu tự tin quá rồi đấy.” Tôi khinh bĩ.

Hắn cười ha ha vài tiếng, đôi mắt bỗng nhiên sáng lên, đi lướt qua tôi, từ trên quầy hàng lấy xuống mấy hộp nhỏ.

Thứ gì vậy?” Tôi đến gần xem.

Trong nhà không có sẵn, thuận tiện mua mấy hộp cũng tốt.” Hắn tiện tay đem mấy hộp đó ném vào trong xe đẩy.

Tôi nghe hắn nói, vài giây sau mới phản ứng kịp, sau đó liền tỉnh ngộ, lập tức giơ chân lên đạp hắn: “Đại thúc biến thái, cậu định làm chuyện xấu gì với tôi hả? !”

Hoa Thông Phi nhún vai: “Cũng không phải cái gì xấu, chỉ là ôm ôm hôn hôn thôi.”

Cậu cậu cậu cậu… Nếu cậu dám làm như vậy, tôi sẽ liều mạng với cậu, đem cậu chết cùng!” Tôi chỉ vào hắn có chút tức giận nói.

Hoa Thông Phi nghe lời nói của tôi, giống như không hề có lực uy hiếp, ngược lại cười đến đặc biệt ám muội: “Nha, không nghĩ tới em như yêu anh như thế, muốn chết cùng anh.”

Cậu bẻ cong ý của người khác! Nhanh lên một chút đem mấy hộp này trả về! Nếu cậu dám đem vật này dùng trên người tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu!” Tôi dùng giọng ra lệnh nói.

Hoa Thông Phi lại không quan tâm chút nào , đem xe đẩy về phía trước một cái: “Sẽ không bỏ qua cho anh? Ai, anh rất chờ mong.”

“…” Cái tên này so với trước đây khó chơi nhiều hơn! Tôi đơn giản tự mình động thủ, đem mấy cái hộp cầm lên đặt lại trên giá, tay tôi lại bị Hoa Thông Phi nắm lại.

Kỳ thực không mua cũng được, bất quá đến lúc đó phải rửa thật kỹ, nếu không sẽ gặp phiền phức đó, em phải suy nghĩ cho kỹ nha” Hoa Thông Phi cười đến sáng lạng thật là làm cho người ta muốn đánh hắn .

Mặt của tôi nóng lên, đem mấy cái hộp ban nãy bỏ vào lại trong xe, đại não nhanh chóng suy nghĩ biện pháp ứng phó.

Vai bị ôm, tôi trừng Hoa Thông Phi, ánh mắt tuyệt đối đủ sắc bén.

Đừng có đoán mò , đi nhanh một chút đi.”

Tôi nghĩ tôi sẽ về nhà ba mẹ tôi ở.” Đây chính là biện pháp tốt nhất.

Hoa Thông Phi không vội cũng không hoảng hốt mà móc ví ra trả tiền, đồng thời trả lời: “Em bị thương lại không nói cho ba mẹ biết, cho nên bọn họ mới không liên hệ với em, nếu như em tùy tiện trở về, không sợ làm họ lo lắng sao?”

“… Đáng ghét! Khó trách lúc tôi bị thương chỉ có mẹ cậu hỏi thăm tôi, tôi còn tưởng ba mẹ không phải ba mẹ ruột của mình, hoặc là tôi ở cùng với cậu, cho nên họ mới đoạn tuyệt quan hệ với tôi!”

Hoa Thông Phi bị ý nghĩ của tôi chọc phát cười: “Yên tâm đi, bọn họ là cha mẹ ruột của em, hơn nữa cũng không có đoạn tuyệt quan hệ với em, chỉ là sau khi về hưu, họ hay ra ngoài du lịch, em lại bận bịu công việc, cho nên ít khi liên lạc mà thôi. Với lại, bọn họ đã từng nói hai ngày nữa sẽ đi du lịch nước ngoài, em không nên để họ lo lắng, để cha mẹ em yên tâm đi chơi đi?”

Nghe những câu nói này, tôi chỉ có thể bỏ đi cái biện pháp này. Trên đường trở về, tôi một câu cũng không thèm nói với hắn.

Hoa Thông Phi không chú ý lắm, hắn không nhìn ra tôi không thèm để ý tới hắn, đơn giản là vì hắn đang bật nhạc ầm ầm.



Buổi tối tắm rửa xong, tôi trơ mắt nhìn hắn đem mấy hộp kia bỏ vào tủ đầu giường, tôi lập tức nhanh chóng ôm lấy chăn nói: “Đêm nay tôi ngủ phòng khách, cậu ngủ ngon.”

Tôi quay người vừa muốn nhấc chân, liền bị hắn từ phía sau ôm lấy quăng lại trên giường.

Đang yên đang lành ngủ phòng khách làm gì? Thu dọn hai phòng rất mệt.” Hắn đè tôi dưới thân không cho tôi ngồi dậy.

Không mệt không mệt, tất cả đều giao cho tôi, chắc chắn không thành vấn đề!” Tôi kiên trì nói.

Làm sao anh có thể để vợ của mình làm việc nhà được? Người chồng như anh làm sao cam lòng?” Mặt hắn dần dần áp sát tôi, tôi lập tức né ra chỗ khác, khẩn trương đến phát run.

Phốc…” Trên người bỗng nhiên nhẹ đi, tôi mở mắt ra, nhìn thấy Hoa Thông Phi đã từ trên người mình bò xuống, buồn cười nhìn tôi, “Em là có bao nhiêu sợ anh vậy hả? Em yên tâm đi, chờ khi em khôi phục kí ức, chúng ta mới tiếp tục, bây giờ anh sẽ không làm gì với em đâu.”

Tôi tỉ mỉ phân tích độ tin cậy trong nói lời này của hắn, nhưng từ trong mắt hắn chỉ có sự nghiêm túc: “Cậu bảo đảm?”

Anh bảo đảm.” Hắn giơ tay lên làm ra bộ dáng xin thề, “Đương nhiên rồi, trừ phi em yêu cầu anh làm.”

Tôi mới không đề nghị loại yêu cầu đó !” Tôi đem gối ném vào đầu hắn.

Hắn thoải mái bắt lấy, thả lại trên giường, một bên nằm vật xuống ở bên cạnh tôi: “Được rồi, mau ngủ đi, đêm nay em phải mơ tới anh nhá ~ “

Tôi mới không cần! Như vậy sẽ biến thành ác mộng mất !”.

Hắn cười cười, kéo  tôi qua, cúi đầu xuống hôn một cái lên đỉnh đầu tôi: “Ngủ ngon.”

Tôi sửng sốt rất lâu, sau đó mới phục hồi lại tinh thần, trầm thấp mà hồi hắn: “Ngủ ngon.”

Hắn nhắm mắt lại, khóe miệng hơi nhếch lên.



Sáng sớm tôi một bên đánh răng, vừa nghĩ cách làm sao đối phó hai tên xấu tính kia. Bên cạnh, Hoa Thông Phi đang rửa mặt, thấy tôi đứng yên hồi lâu, một bên dùng khăn lau mặt một bên hỏi tôi: “Em đang suy nghĩ chuyện xấu gì ?”

Cái gì mà chuyện xấu? ! Tôi chẳng qua là cảm thấy muốn báo oán, tuyệt đối không thể để cho Trần Cương cùng Triệu Văn Bác chiếm thế thượng phong!” Tôi đem bọt phun ra, súc miệng sạch sẽ.

Hoa Thông Phi khe khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: “Oan oan tương báo khi nào mới dứt, các người chơi cũng quá tích cực rồi .”

Này! Không giúp tôi thì thôi, không cần đả kích tinh thần của tôi!” Tôi đẩy hắn ra khỏi phòng tắm, “Cậu nhanh lên một chút đi làm cơm đi, tôi sắp chết đói rồi .”

Được được, anh biết rồi. Bất quá anh cảm thấy em nên lo lắng cho bài giảng hôm nay của mình đi?” Hoa Thông Phi vừa đi về phía nhà bếp một bên nhắc nhở.


Tôi ngồi ở bên cạnh bàn ăn, nghe hắn nói như thế liền đem đầu đập ở trên bàn: “Đều là tại hai tên xấu kia, không được! Mối thù này tôi nhất định phải báo!”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

- Nếu có sai sót mong mọi người giúp đỡ
- Mọi người comment ủng hộ tui với, nhà tui đìu hiu quá QAQ...
- Mọi người bấm Thông báo cho tôi để 888 với tui nha QAQ...