Chương
4: Bốn con gà
Trong
phòng, Hạng a gia trợn mắt há hốc mồm nhìn đứa cháu ngoan của mình không biết từ
đâu dẫn về một đứa bé dính đầy bùn đất, sau khi hoàn hồn, a gia vuốt vuốt chòm
râu, nói: "Con nói đứa bé này là ăn mày lưu lạc đến đây?"
Gà
vàng nhỏ bị Hạng Thiệu Văn trét bùn đất đầy người lóng ngóng dẫn vào nhà. Trên
người bé trơn trơn, chim nhỏ thả rông trong không khí. Bị Hạng a gia nhìn chằm
chằm, bé có chút thẹn thùng che chim nhỏ lại, lảo đảo lui về phía sau Hạng Thiệu
Văn.
"Vâng,
nhóc này là ăn mày lưu lạc đến đây."
Hạng
Thiệu Văn bôi trên người gà vàng nhỏ rất nhiều bùn, che luôn diện mạo ban đầu của
bé, thoạt nhìn vô cùng chật vật.
"Cháu
ngoan, ai, con tùy tiện mang đứa bé ăn mày này về, con, con bảo ta nói gì mới tốt
đây?"
Hạng
Thiệu Văn trầm mặc, góc áo bị gà vàng nhỏ kéo kéo. Anh nhanh tay nắm lấy tay gà
vàng nhỏ, "Con thấy nhóc này rất đáng thương, vừa nãy làm ruộng, con thấy
nhóc nằm hôn mê bên ruộng."
Gà
vàng nhỏ vóc người gầy gò thấp bé, rõ ràng là tuổi còn rất nhỏ. Hạng a gia là
người dễ mềm lòng, ông nhìn đứa bé ăn mày trốn sau lưng cháu nội mình, trái tim
như bị cái gì đó đâm vào.
Ông
vung tay, tính toán một chút. Ở nhà chỉ có một mình cháu ngoan của ông, ông là
một lão già không thể bên cạnh Hạng Thiệu Văn mãi được, cháu ngoan của ông có
người bầu bạn cũng không tệ.
Gà
vàng nhỏ bị Hạng Thiệu Văn kéo ra sau phòng chứa củi tắm rửa, Hạng Thiệu Văn nấu
một ấm nước nóng, bên ngoài có một giếng nước, anh lấy thêm hai thùng nước lạnh.
Thời tiết oi bức như vậy tắm nước ấm như vầy là đủ rồi.
Hạng
Thiệu Văn đem gà vàng nhỏ đã tắm sạch sẽ vào gian nhà sau, a gia trợn hai mắt sững
sờ. A gia là người rất thích trẻ con, đứa bé kia sau khi tắm rửa lộ ra da thịt
mũm mĩm trắng nõn, hai mắt to trong veo, một đôi mắt biết nói a, chuyện này...
A
gia khó tin hỏi lại Hạng Thiệu Văn: "Thằng bé này thực sự là ăn mày? Không
phải là thiếu gia từ thành phố đi lạc đó chứ."
Gà
vàng nhỏ đang ngơ ngơ bỗng nhận được ám hiệu mà trước đó Hạng Thiệu Văn đã dạy
cho bé, bé lập tức mếu máo, đôi mắt biết nói rơi lệ, khóc chít chít, vừa khóc vừa
như bị đả kích, nói mình là một đứa ăn mày lưu lạc không ai cần.
A
gia nhìn gà vàng nhỏ khóc nức nở, nội tâm mềm đến rối tung. Ông sờ sờ đầu bé
"Không khóc không khóc, bé con, con tên gì?"
Gà
vàng nhỏ mờ mịt, "Con, con không có tên." Bé thực sự là một con gà
không có tên.
Nghe
vậy, Hạng a gia càng thêm đau lòng, chịu không nổi việc một đứa bé trong veo
như nước lại không có tên. Ông nhìn Hạng Thiệu Văn, lại nói với gà con: "A
gia đặt tên cho con, nếu con không chê, vậy thì cùng lấy họ Hạng với ta
đi."
Gà
vàng nhỏ gật đầu, bé nín khóc, mỉm cười nhìn Hạng Thiệu Văn. Như vậy, có nghĩa
là sau này bé sẽ cùng người này sinh hoạt, sau này cũng không cần sợ bị người
khác ăn thịt.
Hạng
a gia vuốt râu, đi mấy bước, nói: "Gọi An Hòa đi, Hạng An Hòa."
Bình
an khỏe mạnh, ôn hòa nhu thuận.
Hạng
An Hòa mở to hai mắt, ngửa đầu nhìn a gia.
A
gia còn nói: "Sau này con không phải là ăn mày lưu lạc, là đứa cháu nhỏ của
Hạng gia ta. Mấy ngày nữa ta dẫn con qua chỗ trưởng thôn, thêm tên con vào hộ khẩu
Hạng gia."
A
gia kéo Hạng Thiệu Văn qua, nhu nhu đầu Hạng An Hòa, nói: "Biết thằng này
tên gì không."
Hạng
An Hòa lắc đầu.
"Hạng
Thiệu Văn, sau này nó sẽ là Văn ca nhi của con. Sau này ta không còn nữa, hai đứa
phải giúp đỡ lẫn nhau."
Hạng
An Hòa không hiểu rõ lời nói của a gia, nhưng bé cảm nhận được lời nói này rất
quan trọng. Vì vậy bé nghiêm túc gật đầu, đi tới chủ động cầm tay Hạng Thiệu
Văn. Chiều cao của bé chỉ đứng tới ngực Hạng Thiệu Văn, bé ngẩng đầu lên, nhìn
Hạng Thiệu Văn nói: "Giúp đỡ lẫn nhau."
Hạng
gia nhiều thêm một người, liền rơi vào tình trạng thiếu giường ngủ. Hạng a gia
thầm nghĩ hai đứa là anh em, vì vậy vung tay, để Hạng An Hòa ngủ cùng với Hạng
Thiệu Văn.
Giường
của Hạng Thiệu Văn rất cứng, nhưng lại rất rộng. Hạng An Hòa nằm trên giường gỗ
lành lạnh, tò mò lật qua lật lại vài vòng.
Hạng
Thiệu Văn tắm xong đi vào phòng, bước đến bên giường, đẩy Hạng An Hòa sắp lăn
xuống đất trở lại trên giường.
Trong
nhà không có dư quần áo, Hạng An Hòa mặc quần áo lúc nhỏ của Hạng Thiệu Văn, rất
cũ, giặt đến bay màu, lại rất mỏng.
Hạng
Thiệu Văn nhíu mày sờ một cái, chỉ cần dùng sức là quần áo sẽ rách ngay, nói:
"Vài ngày nữa bán thêm mấy bó củi, vào trấn mua quần áo mới cho em."
Hạng
An Hòa kéo kéo quần áo rộng thùng thình, "Mua quần áo?"
"Ừ,
thuận tiện mua chút thuốc cho a gia. Hai ngày nữa không cần phải lên lớp, ra bờ
sông bắt hai con cá về hấp tẩm bổ cho a gia."
Hạng
An Hòa trợn mắt, giọng nói tràn ngập tò mò, "Cá?"
Hạng
Thiệu Văn giải thích cho bé, "Là loài động vật sống trong nước."
Hạng
An Hòa nghĩ tới bản thân mình, bé rụt cổ một cái, có chút sợ hãi hỏi: "Sẽ
không ăn thịt em chứ?" Hôm đó a gia nói muốn đem bé làm thịt bé vẫn còn nhớ.
Hạng
Thiệu Văn bật cười, sờ sờ tóc Hạng An Hòa, kéo dây thừng bên cạnh, đèn trong
phòng đều tắt.
Trong
núi vào đêm rất sớm, đến tối, đồng ruộng hay trong bụi cỏ, côn trùng đều kêu dồn
dập một mảnh náo nhiệt. Trên người Hạng An Hòa chỉ có một lớp chăn mỏng, mới đầu
bé còn nghiêm túc lắng nghe tiếng côn trùng, một lúc sau lại chịu không nổi, mí
mắt sụp xuống dần dần chìm vào giấc ngủ.
Bên
cạnh truyền đến nhiệt độ ấm áp của Hạng Thiệu Văn, Hạng An Hòa trong mơ cũng cười
thật vui vẻ, chậm rãi nhích lại gần Hạng thiệu Văn.
Từ
hôm nay trở đi, bé là một con gà có nhà.
----------------------------------
Ặc,
không liên quan nhưng ai giúp tui với, không hiểu sao vài comment trong nhà
mình đột nhiên biến mất QAQ
Con gà có nhà.... kawaii =v=
Trả lờiXóabé cưng dễ thương lắm đó, lớn rồi cũng dễ thương nữa
XóaE ấy đã thành công nhập khẩu chiếm nhà, sau nady sẽ chiếm người chiếm của nốt luôn cho coi, haha, e kawai, e có quỳên
Trả lờiXóaha ha ha, em nó ngây thơ lắm, sao mà chiếm của đây, chỉ chiếm người thôi
XóaE ấy đã thành công nhập khẩu chiếm nhà, sau nady sẽ chiếm người chiếm của nốt luôn cho coi, haha, e kawai, e có quỳên
Trả lờiXóa