Chương
6: Sáu con gà
Cứ
cách năm ngày trên trấn sẽ mở một phiên chợ, hai ngày trước, Hạng Thiệu Văn vào
rừng đốn rất nhiều củi, buộc thành một lớn bó định mang ra chợ bán.
Hôm
qua anh lội sông bắt được mấy con cái, để lại trong nhà ba con, còn hai con
khác thì bỏ vào rổ buộc gọn bên eo. Sau lưng vác thêm một bó củi lớn, vừa nhìn
đã biết là không nhẹ.
Hạng
Thiệu Văn áng chừng một chút, xác định củi trên lưng không bị rớt xuống, mới
chuẩn bị đi ra nơi tập trung ở cửa thôn, đến nơi tập hợp, mọi người sẽ lên trấn
bằng xe ba bánh.
Trong
phòng, Hạng An Hòa còn đang ngáy ngủ từ trên giường bò dậy, mơ mơ màng màng sờ
bên cạnh, một khoảng trống không. Bé gọi Văn ca nhi, không ai đáp lại, mở hai mắt
ra nhìn, trong phòng không có ai cả.
Bé
lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nắng sớm mỏng manh chiếu vào, sắc trời vẫn còn mờ mịt.
Bên trong chuồng gà, gà trống chỉ mới bắt đầu gáy, Hạng An Hòa móc móc lỗ tai,
mò dưới gầm giường lấy giày xăng-đan của mình ra mang vào.
A
gia đã thức dậy, lôi một cái ghế ra ngoài sân ngồi hóng gió. Ở trong phòng nóng
nực một đêm, lúc tỉnh lại cả người đã đầy mồ hôi.
Không
khí lúc gần sáng nhẹ nhàng khoang khoái, thổi vào mặt còn mang theo chút hơi nước,
Hạng An Hòa thoải mái híp mắt, xa xa nhìn thấy màn sương mù khói xám, trên trời
có vài ngôi sao đang lập lòe yếu ớt.
Hạng
An Hòa chạy vòng vòng trong nhà cũng không thấy Hạng Thiệu Văn, bé chạy đến bên
cạnh a gia, thấy a gia nhắm mắt ngủ gật, tay nhỏ mập mạp lắc lắc cánh tay a
gia, mềm mại hỏi: "A gia, Văn ca nhi đi đâu rồi?"
A
gia ngủ gật, đầu lung lay hai cái mới mở mắt ra.
"Cháu
ngoan, con nói cái gì?"
Hạng
An Hòa lặp lại lần nữa, "A gia, Văn ca nhi đâu?"
"À,
nó a, hôm nay lên trấn bán ít đồ, thuận tiện mua cho con vài bộ quần áo."
Hạng
An Hòa: "Vậy khi nào Văn ca nhi trở về? Có thể về trước khi ăn điểm tâm
không?"
Bé
không biết từ đây lên trấn xa như thế nào, chỉ mong Văn ca nhi sớm trở về.
A
gia lắc đầu, "Không thể."
Có
chút mất mát, bé lại hỏi: "Vậy buổi trưa có thể về không?"
A
gia lắc đầu, "Không thể."
Nghe
vậy, Hạng An Hòa càng thêm mất mát, mái tóc mềm mại dính trên trán, khuôn mặt
nhỏ phình ra như bánh bao, bé có chút oán giận Văn ca nhi tại sao không gọi bé
dậy cùng đi lên trấn.
Bé
còn muốn hỏi, đầu đã bị a gia vỗ nhe.
A
gia nói: "Lúc ăn cơm tối có thể trở về, bé ngoan, Văn ca nhi không dẫn con
theo vì sợ con mệt mỏi."
Hạng
An Hòa không hiểu, đầu nghiêng hỏi: "Tại sao mệt? Bộ trên trấn khó đi lắm
sao"
A
gia: "Thôn chúng ta cách trấn rất xa, ngồi xe ba bánh cỡ ba, bốn tiếng mới
tới, đường núi dài như vậy, dọc đường đi xóc nảy mông sẽ rất đau, xương cốt còn
muốn rã ra."
Hạng
An Hòa sờ sờ cái mông của mình, bé vừa muốn đi cùng Văn ca nhi, nhưng lại sợ
đau mông. Hạng a gia sợ bé hỏi lung tung, liền bảo Hạng An Hòa đến phòng bếp
chuẩn bị điểm tâm.
Không
có Hạng Thiệu Văn làm bạn, ngày hôm nay trôi qua vô cùng dằn vặt, sáng nay Hạng
An Hòa cùng a gia đi một vòng ngoài ruộng, sau đó lại bị đuổi về.
Trong
nhà không có gì để chơi, bé ngồi ở cửa số đếm kiến, đếm kiến xong lại bắt chuồn
chuồn, bắt không được chuồn chuồn, còn bị tắc kè dọa sợ.
Con
tắc kè rất lớn, cơ thể đang màu hồng lại biến thành màu xanh rồi thành màu
vàng, Tiểu An sợ sệt lập tức chạy về phòng ngơ ngác ngó xung quanh.
Suốt
một ngày bé đều hỏi a gia, khi nào thì Hạng Thiệu Văn trở về. A gia bị hỏi đến
phiền, để cho bé đi tìm mấy đứa nhóc hàng sớm chơi đùa.
Bị
a gia ghét bỏ, Tiểu An đi ra cửa, trên đầu còn đội mũ rơm, vô cùng đáng yêu. Bé
đứng ngoài cửa nhìn những ngôi nhà xa xa ở bên phải, sau đó bé quyết định đi hướng
ngược lại.
Tiểu
An còn chưa đi đến đâu, hai chân đã mềm nhũn. Vào giờ phút này bé đang đứng giữa
đường đi lên và đường đi về, hai bên đều là ruộng đồng xanh ngắt. Bé quyết định
không thể bỏ cuộc, thì lúc này trước mặt bé xuất hiện một đàn ngỗng, làm bé có
chút e ngại.
Đám
ngỗng đang đi về phía này, Hạng An Hòa run lên, bất động tại chỗ chăm chú nhìn
tụi nó, một giây sau, hai cái chân ngắn ngủn xoay lại, chạy ‘vèo’ đi, thì ra bé
có thể chạy trốn nhanh như vậy!
Đám
ngỗng kia rất nhanh phát hiện ra Hạng An Hòa, bảy, tám con ngỗng lớn đột nhiên
chạy tới, ‘đoá đoá đoá’ đuổi theo.
Tiểu
An không dám quay đầu lại nhìn, bé chỉ cầu nguyện mau chóng chạy về nhà. Đàn ngỗng
hình như càng chạy càng nhanh, Tiểu An nhắm mắt nhắm mũi chạy, tiếng ngỗng kêu
bên tai càng ngày càng lớn.
Tim
bé đập thật nhanh, đàn ngỗng kia sắp đuổi kịp bé rồi, thời khắc Tiểu An rơi vào
tuyệt vọng, bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh của a gia.
"Chạy
vội như vậy làm gì đấy." Nói xong, a gia chụp lấy đứa nhỏ nhào đến bên
chân mình.
Tiểu
An thở hổn hển nói không ra hơi, ngón tay mập mập chỉ ra phía sau, Hạng a gia
nhìn thấy đám ngỗng đang chạy về phía bên này.
A
gia sờ sờ đầu an ủi cháu ngoan của mình, đem Tiểu An giấu ra phía sau, để cho
bé đứng ở khoảng cách thật xa, "Không phải sợ, xem a gia trị tụi nó."
Đám
ngỗng kia chạy tới, thấy a gia đứng phía trước, lập tức khí thế hùng hồn, rướn
cổ muốn mổ lên đùi a gia.
A
gia một đời làm nông, đã sớm luyện thành da dày thịt thô, đương nhiên là không
sợ đau. A gia vung tay, nắm cổ một con ngỗng ném vào bụi cỏ, mổ chưa được mấy lần,
đám ngỗng đều bị ông ném vào bụi cỏ.
A
gia đen mặt đứng bất động, thấy đám ngỗng kia vẫn lì lợm lao tới, ông tiếp tục
nắm cổ chúng nó quăng vào bụi cỏ.
Nhiều
lần như vậy, đàn ngỗng nằm bẹp ở bụi cỏ không dám đối mặt với a gia. A gia lạnh
lùng không nói lời nào, nhìn đàn ngỗng không dám tới gần nữa, mới xoay người đi
về phía cháu ngoan của mình.
Bé
ngoan Hạng An Hòa thấy a gia bị đàn ngỗng mổ, đôi mắt lập tức đỏ lên. A gia đưa
tay với bé, bé lập tức nắm lấy.
"A
gia, người vừa bị đàn ngỗng mổ, có đau hay không, trở về con thổi thổi cho người."
Tiểu An vừa nói vừa nghẹn ngào, cuối cùng khóc nấc lên.
Bị
ngỗng mổ chắc chắn là rất đau, a gia vì bảo vệ bé mà bị mổ nhiều cái như vậy.
Tiểu An thương tâm nha nha gào khóc, trên đường về nhà, tất cả mọi người đều tưởng
Tiểu An bị Hạng a gia mắng.
A
gia nghe cháu ngoan khóc không ngừng thì đau đầu, "Cháu ngoan của ta, đừng
khóc, gia già rồi, nghe đau đầu."
Đợi
đến khi nước mắt của Tiểu An vất vả lắm mới dừng lại được, bé ngẩng đầu, nhìn về
phía a gia hỏi: "A gia, người đau không?"
"Đau
cái gì, da của a gia con rất cứng, đám ngỗng đó chỉ thích bắt nạt trẻ con, bởi
vì chuyện này mấy lão đầu trong thôn đã quá quen rồi."
Tiểu
An xẹp miệng, bé nghĩ sau này phải làm cho da mình thật cứng. Như vậy bé sẽ
không sợ bị ngỗng mổ, còn có thể bảo vệ a gia không bị ngỗng mổ.
Ăn
cơm trưa xong, chịu ám ảnh của đàn ngỗng vừa rồi, Tiểu An vác cái bụng nhỏ thẫn
thờ ngồi ở cửa, lát sau liền buồn ngủ ngáp một cái, hai mắt long lanh nước.
Bé
ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang, xoay người về phòng muốn ngủ một giấc, chờ
khi bé dậy, Văn ca nhi chắc hẳn đã trở về.
Ngủ
một giấc thật dài, vừa mới tỉnh dậy bé đã nghe bên ngoài có tiếng ồn. Tiểu An
nghe thấy hình như đây là giọng của Hạng Thiệu Văn, bé nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu
trời đã rực rỡ nắng chiều.
A,
sắp đến giờ cơm tối, vậy thì Văn ca nhi của bé về nhà rồi!
Giày
cũng không thèm mang, Tiểu An để chân trần chạy ra ngoài. Quả nhiên, trong
phòng khách bé đã nhìn thấy Hạng Thiệu Văn.
"Văn
ca nhi!" Tiểu An cao hứng kêu la, nhào lên đùi Hạng Thiệu Văn, Hạng Thiệu
Văn cười cười, một tay dùng sức ẵm bé lên.
"Ca
ca mua cho em mấy bộ quần áo mới, Tiểu Hòa của chúng ta đáng yêu như vậy, mặc
vào còn đẹp trai hơn mấy tiểu thiếu gia trong thành phố."
A
gia đang ở ngoài cửa hút điếu cày ló đầu vào, "Tất nhiên, còn không nhìn
xem, đây là cháu ngoan của Hạng a gia ta."
Được
hai người khen ngợi, khuôn mặt bánh bao trắng trẻo của Tiểu An đỏ bừng. Bé thẹn
thùng dựa đầu vào cổ Hạng Thiệu Văn, nhẹ giọng trả lời anh: "Cảm ơn Văn ca
nhi, Văn ca nhi là ca ca tốt nhất!"
A
gia không vui, đột nhiên hô to, "Ta đâu?!"
Sợ đau mông..... 😂😂😂😂
Trả lờiXóatại mông người ta còn non mà 😂😂
Xóa