Chương 15: Mười lăm con gà
Tiểu An bị khiêng về phòng hai chân đạp đạp
giãy dụa, khuôn mặt nín đến đỏ bừng. Thân thể nho nhỏ ‘uỵch uỵch’ vô dụng,
"Văn ca nhi, thả em xuống, thả em xuống~"
Tiểu An bị lột quần áo không dám kêu la, lỡ a
gia vào đây thì bé mất mặt lắm! Thân thể nhỏ nhắn trần truồng núp trong lòng Hạng
Thiệu Văn run run, cởi hết quần áo, vết thương ở đầu gối bên trái lập tức bị Hạng
Thiệu Văn phát hiện.
Hạng Thiệu Văn hơi cúi người xuống, ngón tay chạm
nhẹ vào đầu gối trái của bé con. Thân thể Tiểu An lại run rẩy, cái đầu trọc lốc
cúi sát xuống không dám nhìn anh.
Hạng Thiệu Văn thấp giọng, nghe không ra tâm
tình của anh: "Đây là cái gì?"
Tiểu An ấp úng, lông mi dài cong vểnh rung động
không ngừng, bé bị Văn ca nhi ép hỏi, sững sờ không biết nói gì.
"Chẳng phải hồi nãy nói không bị thương
sao, hả?"
"..." Trong lòng hoảng sợ.
"Nói dối?"
Tiểu An yên lặng rơi nước mắt, bé không muốn
Văn ca nhi phải lo lắng mà, ngữ khí của Văn ca nhi thật đáng sợ, nha nha nha
nha...
Hạng Thiệu Văn không định buông tha cho bé
con, "Hôm nay anh đã nói gì, không thoải mái thì phải nói ra."
Tiểu An cũng biết mình đuối lý, hận không thể
tìm cái lỗ chui xuống.
Ba ba ba ba——
Trong phòng vang lên âm thanh đánh đòn, Tiểu
An choáng váng, hồn phách như trên mây.
Bé trợn to hai mắt, rất nhanh, khuôn mặt bánh
báo trắng mịn liền đỏ như cái bao lì xì. Tiểu An che cái mông trống trơn của
mình lại, cái miệng nhỏ nhắn cắn vai Hạng Thiệu Văn, vừa oán giận vừa chua xót
nói: "Văn ca nhi anh đánh người ta."
"Anh đánh mông em, nha nha nha nha nha——chân em đau anh còn đánh mông em, em phải mách a gia, nha nha nha nha——"
Nghe bé con khóc lóc kể lể, Hạng Thiệu Văn vừa
tức vừa buồn cười. Tìm quần áo khô mặc vào cho bé, anh nói: "Còn dám mách
a gia? Em làm sai còn không bị a gia mắng mới là lạ."
Tiểu An lầm bầm, hốc mắt ngập nước, phảng phất
như lúc nào cũng có thể rơi xuống. Hạng Thiệu Văn mặc quần áo cho bé xong, bé
khịt khịt mũi, hai cánh tay ôm chặt lấy cổ Văn ca nhi, đô đô miệng làm nũng,
"Văn ca nhi, đầu gối đau~"
"Biết đau rồi? Không phải lúc nãy rất
dũng cảm không chịu nói sao."
Hai ngón tay của Tiểu An quấn lấy nhau vặn vẹo
mấy lần, "Em sai rồi, Văn ca nhi em sai rồi, nha nha nha nha——em đau
quá, chân đau quá nha nha nha nha——"
Hạng Thiệu Văn thay quần ngắn cho bé, ôm bé
ngồi xuống giường, ở trên đầu gối Tiểu An thổi thổi, "Anh đi mua thuốc, em
ngồi yên không được chạy lung tung."
"Ân~" Tiểu An đáp, giọng nói ong
ong oa oa, vừa nghe là biết bị cảm.
Hạng Thiệu Văn bất đắc dĩ thở dài, bưng nước
gừng nhét vào tay bé con, dặn bé nhất định phải uống hết, nói xong xoay người
đi ra ngoài mua thuốc, thuận tiện hứng chậu nước mang vào phòng rửa vết thương
cho Tiểu An.
Cẳng chân tinh tế gác lên đùi Hạng Thiệu Văn,
Tiểu An một bên uống nước gừng một bên nhìn Văn ca nhi nghiêm túc băng bó cho
mình, bé nhếch miệng cười trộm, uống nước gừng ấm nóng, làm bé vừa cười vừa hít
hà.
Uống nước gừng xong, vết thương trên đầu gối
đã được băng bó kỹ. Tiểu An thấy Hạng Thiệu Văn muốn đi ra ngoài, cũng nhảy xuống
lúc lắc theo sau mông anh.
A gia ở trong phòng khách cưa gỗ, nhìn thấy đầu
gối của Tiểu An, ông thổi thổi râu mép, hỏi: "Hồi nãy ở trong phòng đấu vật
nên bị thương à?"
Tiểu An trầm thấp lên tiếng, "Là con
không nhìn đường, xin lỗi."
A gia lại hỏi: "Có đau không?"
Tiểu An mím môi mỉm cười, ồm ồm trả lời:
"Không đau ~ Văn ca nhi đã xức thuốc rồi, không đau." Còn thổi thổi
cho bé nữa, cho nên không có đau.
Trong phòng khách đều là âm thanh cưa đục,
cây búa leng keng thùng thùng đóng đinh, đóng từng cái chân bàn thật chắc chắn.
Tiểu An nhìn khúc gỗ trong tay Văn ca nhi trở nên góc cạnh, thầm nghĩ Văn ca
nhi của bé thật lợi hại, cái gì cũng biết làm, làm cái gì cũng đều lợi hại!
Mưa bên ngoài nhỏ dần, nước mưa theo mái hiên
rơi xuống tí tách tí tách, mặc dù trước cửa đã có một tấm ván gỗ che chắn, nhưng
trong nhà vẫn bị văng đầy nước mưa và bùn đất.
Mắt thấy đã sắp tới trưa, a gia buông công cụ
đang cầm trên tay xuống đi làm bữa trưa. Chớp mắt một cái bữa trưa đã được làm
xong, Hạng Thiệu Văn một lát nữa ăn xong sẽ đi ra cửa thôn bắt xe lên huyện.
Tiểu An nằm nhoài lên bàn, trong đôi mắt to
tròn kia toàn là hình ảnh của Văn ca nhi. Chỉ cần nghĩ đến lại phải xa anh, đầu
gối vốn không đau bây giờ lại ẩn ẩn đau, cảm giác xa cách thật dày vò.
Tiểu An không có tâm trạng dùng đũa đâm đâm
cơm trong chén, một đôi đũa gắp đậu dải bỏ vào trong chén của bé, bé giương mắt,
thấy Hạng Thiệu Văn đang nhìn mình, bé đành mệt mỏi nuốt xuống.
A gia thấy thế, lắc đầu một cái nói: "Ăn
no vết thương mới mau lành."
Tiểu An nghe lời xới cơm bỏ vào miệng, hai má
bị dồn đến mức phình to, "Lát nữa con đưa Văn ca nhi đi bắt xe."
Hạng Thiệu Văn nhíu mày, không đồng ý nói,
"Còn đang bị thương, ở nhà nghỉ ngơi."
Tiểu An mếu máo, ánh mắt chuyển sang a gia,
vô cùng đáng thương gọi: "A gia~"
A gia liền nói: "Để bé ngoan đi theo đi,
nếu không đêm nay nó sẽ ngủ không yên."
Hạng Thiệu Văn dưới bàn bóp bóp tay bé con,
được, bây giờ còn biết nhờ đến a gia.
Sau khi ăn cơm trưa thì nghỉ ngơi một chút, Hạng
Thiệu Văn xách những thứ đã được chuẩn bị sẵn đi ra cửa. Ngoài trời mưa lâm râm
không cần phải mặc áo mưa, Tiểu An tiện tay cầm cái mũ tai bèo lớn đội lên đầu,
bé đi có chút khập khiểng, vô cùng đáng thương.
Bé thấy Văn ca nhi đi ở phía trước không chịu
chờ bé, nội tâm như bị cục đá lớn đè lên, cực kỳ khó chịu. Tiểu An cắn răng một
cái, liều mạng chạy về phía trước.
"Văn ca a——" Tiểu An đột nhiên bị Hạng
Thiệu Văn ôm lên, anh xoay lưng cánh tay dùng sức một chút, bé con liền rơi vào
tấm lưng rộng rãi của anh.
Cái mông nhỏ không nặng không nhẹ bị đánh một
cái, Tiểu An bé ngoan cúi đầu, chỉ nghe Hạng Thiệu Văn nói: "Muốn cho anh
đau lòng chết đúng không."
Tiểu An yếu ớt lẩm bẩm, "Không
có..." Sau đó mông lại bị đánh thêm một cái, Tiểu An thầm nghĩ: Đánh đi
đánh đi, chỉ cần ở cùng Văn ca nhi bé đã thõa mãn!
"Lát nữa về nhà nhớ xức thuốc, nếu làm
không được phải nhờ a gia giúp, với khí trời như vậy nếu không cẩn thận vết
thương sẽ nhiễm trùng mưng mủ, mỗi ngày nhất định phải xức thuốc, hiểu
chưa."
"Ừm!"
Vừa đi vừa nói chuyện chưa gì đã đến cửa thôn,
xe ba bánh đã đậu ở đó chờ sẵn, chỉ cần đầy người sẽ xuất phát. Hạng Thiệu Văn
thả Tiểu An trên vai xuống, Tiểu An nhìn trong xe đã muốn đầy người, bé nắm chặt
tay anh, hai mắt nóng lên.
"Văn ca nhi, em chờ anh trở về!"
Nói xong, Tiểu An lập tức cúi đầu, lúc trước có đánh bé cũng không khóc, nhưng
vừa thấy Văn ca nhi của mình sắp phải đi, nước mắt của bé không ngừng chảy xuống,
một dòng lại một dòng, bé con khóc nấc lên.
Tiểu An cũng không phải là lần đầu tiên đưa Hạng
Thiệu Văn ra xe, bé đưa một lần rồi lại một lần, lần nào cũng không nhịn được
khóc lên, ly biệt là một chuyện vô cùng thương tâm a.
Trong xe có người thò đầu ra, hô to với Hạng
Thiệu Văn: "Ca nhi an ủi bé một chút đi, khóc đến đáng thương như vậy."
Còn có người đã gặp Tiểu An vài lần thì hô,
"Bé con lần nào cũng khóc, này, đừng khóc nữa, anh của em sẽ mau chóng trở
về mà."
Lại có người trêu ghẹo, "Ca nhi, mang
theo bé con đi cùng đi."
Tiểu An lập tức ngẩng đầu, hai mắt ngập nước,
sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Hạng Thiệu Văn, giống như nếu Hạng Thiệu Văn đồng
ý dẫn bé đi cùng, bé sẽ không chút do dự mà đi theo anh.
Hạng Thiệu Văn nhẹ nhàng bóp nắn hai má của
bé con, ôm bé thật chặt, một hồi thật lâu mới bỏ ra.
"Về nhà nghỉ ngơi thật tốt, hả? Không được
khóc nhè, sắp thành người lớn cả rồi."
Tiểu An sắc mặt u buồn: "Kia, Văn ca nhi
gặp lại sau~"
"Mau trở về, anh nhìn em."
"Em muốn nhìn Văn ca nhi đi trước."
Cuối cùng không cưỡng lại được bé con, lúc Hạng
Thiệu Văn lên xe rời đi, liên tục phất tay với bé con, xém chút nữa là nhảy xuống
xe không muốn vào huyện.
Thật không ngờ khi lo lắng cho một ai đó lại
có cảm giác đặc biệt như vậy.
Cưng quá QAQ
Trả lờiXóagà con cưng lắm đó, còn mấy chương nữa là em nó đủ 18 tuổi rồi o^^o
XóaHóng chuyện quá ;v; Lâu lâu mới đọc được bộ cưng thế này. Cảm ơn nhà nhiều nha <3
Trả lờiXóahầy hầy, cô thích là được dồi, được cô ủng hộ tui đương nhiên là sẽ cố gắng hoàn thật nhanh rồi ^^
Xóa