Chương 14: Mười bốn con gà
Hôm đó trời âm u, sáng sớm vừa đẩy cửa ra, một cơn gió lạnh
thổi tới, cuốn hết bao nhiêu bụi bặm đến làm người ta không thể mở mắt
được. Ngẩng đầu lên nhìn, mây đen từ xa chậm rãi kéo đến từng lớp từng
lớp, ánh sáng mờ mịt ảm đạm, những ngọn núi phía xa không còn nhìn
rõ nữa.
Gà trống leo lên nóc chuồng gáy không ngừng, Tiểu An ở trên
giường không muốn dậy, lấy hai tay hai chân cuốn lấy Văn ca nhi, cái
đầu trọc lốc cọ cọ cổ của anh làm nũng.
"Văn ca nhi, không muốn rời giường ~"
Hạng Thiệu Văn vỗ vỗ đầu bé, buồn cười hỏi: "Là do
khí trời à."
Tiểu An dùng giọng mũi ừ một tiếng, mỗi khi trời mưa, bé
liền lười biếng cả người vô lực, giống như bây giờ, ở trong phòng ôm
Văn ca nhi chỗ nào cũng không đi, bé phi thường vừa lòng.
Hạng Thiệu Văn thấp giọng than thở, "Lát nữa anh định
lên núi đốn chút gỗ, giờ ngọ phải về trường nên phải làm xong bàn
ghế thật sớm."
Nghe Hạng Thiệu Văn lại phải đi, Tiểu An cảm thấy mất mát.
Hai ngày nghỉ trôi qua thật nhanh nha, mỗi lần gặp mặt bé
đều rất quý trọng những khoảng thời gian ở cùng Hạng Thiệu Văn, nghĩ
đến anh chiều nay lại phải ngồi xe lên huyện, Tiểu An ôm Văn ca nhi chặt
hơn, có chút nghĩ ngợi nói: "Văn ca nhi anh dẫn em tới trường học
chung với anh đi."
Nói xong không đợi Hạng Thiệu Văn trả lời, bé liền phát
hiện ra mình lại nói sảng.
Tiểu An bò lên người Hạng Thiệu Văn, bé muốn vò đầu
mình một chút, nhưng vừa sờ lại thấy trống trơn, trên mặt bé liền
lộ ra vẻ phiền muộn cùng tức giận.
"Văn ca nhi, chừng nào tóc em mới dài ra đây, ngày mai
em phải đi học rồi, em sẽ bị người ta cười."
Hạng Thiệu Văn an ủi: "Không sợ, sẽ không ai chọc em đâu.
An Hòa của chúng ta dù không có tóc vẫn rất đẹp trai, em không cần lo
lắng, không bằng nghĩ về anh nhiều một chút, hả?" Hạng Thiệu Văn biết bé
con có bao nhiêu ỷ lại với anh, anh một mặt có hơi lo lắng bé con sau
này sẽ ỷ lại anh quá độ, một mặt lại vì chuyện này mà cao hứng.
"Em mới không sợ." Tiểu An nguỵ biện nói, nói xong
khom lưng tìm giày của mình mang vào, sau đó chạy ra ngoài rồi lập
tức quay lại, hai tay kéo Hạng Thiệu Văn, "Văn ca nhi mau đứng lên, a
gia nấu cháo xong rồi, ăn xong chúng ta mau lên núi, nếu không sẽ mắc mưa
đó."
Tiểu An muốn cùng Hạng Thiệu Văn lên núi đốn gỗ, hai người
lại sắp phải tách ra, bất kể là mưa gió sấm chớp, đều không ngăn
được bước chân của bé và Hạng Thiệu Văn, bọn họ đều quý trọng từng
giây từng phút ở bên nhau.
Cuối cùng Hạng Thiệu Văn vẫn phải thỏa hiệp, anh cầm hai bộ
quần áo mưa, tìm mũ đi mưa của Tiểu An mang theo, hai người đã sớm thay
ủng, cầm theo cưa, đơn giản xuất phát. A gia dặn hai đứa cháu của mình
nhớ về sớm, tốt nhất là về nhà trước khi trời mưa, nếu không đường
núi bị mưa giội xuống rất lầy lội, không thể về nhà được.
Tiểu An vừa ra đến cửa thì liếc nhìn con cá thiên đường
mình nuôi trong chén sứ, Hạng Thiệu Văn đứng ngoài cửa gọi bé một
tiếng, bé mới lon ton chạy ra ngoài, khẩn trương nắm lấy tay Văn ca nhi.
Tuy chân của Tiểu An dài ra không ít, nhưng mà so với đôi chân to dài của
Hạng Thiệu Văn thì vẫn kém xa.
Hạng Thiệu Văn bước một bước thì Tiểu An phải đi hai, ba
bước, cuối cùng Tiểu An đành phải chạy mấy bước nhỏ lộn xộn, Hạng Thiệu
Văn đột nhiên dừng lại, dở khóc dở cười lắc đầu.
Hạng Thiệu Văn ra tay, trong lúc bé con đang kinh ngạc, anh
đã cõng bé lên lưng.
"Văn ca nhi~" Tiểu An không hài lòng mềm mại lên tiếng,
tay nhỏ ôm chặt cổ anh: "Em có thể tự đi mà, không phải, em có thể
chạy mà ~ "
Bé biết mình không nhanh như Hạng Thiệu Văn, nhưng mà bé
đã lớn rồi, còn cõng bé trên lưng, ngượng, ngượng ngùng quá đi. Nhưng
mà vai Văn ca nhi rất thoải mái, nằm úp sấp trên vai anh rất có cảm
giác an toàn...
Ai... Thật ra bé rất thích được Văn ca nhi cõng, Tiểu An cái
gì cũng không nói ngoan ngoãn nằm trên vai anh.
Cho dù là đang cõng một người, nhưng cũng không ảnh
hưởng đến Hạng Thiệu Văn. Bước chân của anh vẫn nhanh như trước, đi trên
đường núi thật lâu mà mặt không đỏ cũng không thở dốc, giữ chặt bé con
trên lưng, bước đi rất vững vàng.
Anh thấy bé con không nói gì, liếc mắt qua, lông mày hơi
nhếch ẩn chứa ý cười nhợt nhạt, hỏi: "Sao lại không nói gì hết."
Tiểu An an phận nằm úp sấp, miệng để sát bên tai Hạng Thiệu
Văn, thầm nói: "Sợ Văn ca nhi chê em phiền." Nói xong, cái mông nhỏ bị
đánh nhẹ một cái. Tiểu An hơi cứng người một chút, nhưng không giãy dụa,
không thể làm gì khác hơn là mềm giọng oán giận, "Văn ca nhi,
không cho đánh mông em!"
Đến nơi đốn gỗ, gió thổi ngày càng mạnh. Cây cối bị gió
lớn thổi run ào ào, có nhiều lá bị thổi lìa khỏi cành, chim chóc vội
vã bay về tổ, chuồn chuồn từ trên cao hạ xuống bay tới bay lui, chỉ
một lát sau, mây đen bay tới tia chớp xẹt qua, rất nhanh, tiếng sấm ầm
ầm vang lên, phảng phất như đánh sát bên tai.
Tiểu An rất sợ sấm, bé ngồi xổm nhìn Hạng Thiệu Văn
đang tăng tốc độ cưa, cái cưa cấp tốc qua qua lại lại phát ra tiếng
kẹt kẹt kẹt.
Hơn mười phút Hạng Thiệu Văn đã cưa xong một khúc gỗ to, anh
nhìn trời âm u, thầm tính giờ.
Lúc này Tiểu An đã lấy bộ quần áo mưa nhỏ của mình ra
mặc, trước khi trời mưa bé đã đem mình quấn kín, nếu không lát nữa phải
phiền phức đến Văn ca nhi, Văn ca nhi cưa gỗ đã rất khổ cực rồi, mình không nên
làm phiền.
Hạng Thiệu Văn tranh thủ liếc nhìn bé con mặc bộ quần áo
mưa màu tím còn đội luôn mũ, bé con còn ngoan ngoãn nhìn anh. Bốn năm trước
như vậy, bốn năm sau vẫn là như vậy. Anh đột nhiên nở nụ cười, một lát
sau đã đem số gỗ cần dùng cưa xong.
Tiểu An thấy Hạng Thiệu Văn ngừng tay, lập tức cầm lấy bộ
quần áo mưa đưa cho anh, "Văn ca nhi, mặc quần áo mưa, sắp mưa rồi~"
Giống như phụ họa cho câu nói của Tiểu An, Hạng Thiệu Văn vừa
mặc quần áo mưa xong, tiếng sấm ngừng lại, mưa từ trên trời giáng
xuống, đập mặt đất ra thành nhiều vũng nước lớn nhỏ khác nhau.
Mưa rơi ngày càng lớn, bùn đất bị nước dính ướt, trên núi
đều là mùi của bùn đất trộn lẫn với lá cây, còn có hơi đất từ
dưới xông lên. Nước mưa rơi xuống lá cây, đâu đâu cũng có tiếng ‘sa sa’, chim
chóc bay ngang qua đập cánh liên tục, mưa trong rừng núi, vô cùng náo
nhiệt.
Hạng Thiệu Văn đem gỗ vừa đốn được vác lên vai, Tiểu An thành
thật đi sát bên anh, nước mưa che khuất tầm mắt, thỉnh thoảng bé lại
nhìn Hạng Thiệu Văn, hỏi: "Văn ca nhi, anh có mệt không."
Tiếng mưa lấn át tiếng nói của bé con, Tiểu An hỏi một
câu tới bốn, năm lần, Hạng Thiệu Văn mới nghe rõ được. Anh cúi đầu cười
với Tiểu An, sau đó đem gỗ chuyển qua vai khác, dặn bé con phải chú ý
nhìn đường.
Lên núi thì dễ xuống núi thì khó, đặc biệt là khi trời
mưa, đường đi bị bùn đất trên sườn núi chảy xuống, nếu không cẩn
thận rất dễ bị trượt té.
Hạng Thiệu Văn không có tay để dắt Tiểu An, lại lo lắng bé
con té ngã, nên cứ cách mấy phút lại nhắc bé phải chú ý nhìn
đường.
Quần áo đi mưa và ủng của hai người dính đầy bùn đất, mặt
đường có không ít vũng nước, lúc giẫm lên sẽ nghe tiếng nước ‘xách
xách’. Lúc đi qua một vũng nước lớn, bên trong vũng nước có tảng đá,
Tiểu An không cẩn thận đạp phải, rầm một tiếng, ngã sấp mặt phía sau
Hạng Thiệu Văn.
Hạng Thiệu Văn sợ hết hồn, gỗ trên vai còn chưa thả xuống, Tiểu
An đã từ trong vũng nước bò dậy. Bé lau khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy
bùn, le lưỡi đem bùn trong miệng nhổ ra.
Tiểu An ngửa đầu cười cong mắt với Hạng Thiệu Văn, hốc mắt của bé
hơi đỏ lên, giống như bình thường khi làm nũng vậy, mềm mại nói,
"Văn ca nhi em không sao."
"Thật là không sao à."
"Ừm!" Tiểu An gật đầu, bé chạy đến bên cạnh Hạng Thiệu
Văn, "Mau chạy về nhà." Không chờ Hạng Thiệu Văn trả lời, thân
thể nho nhỏ đã lon ton chạy ở đằng trước, Hạng Thiệu Văn đành phải đuổi
theo, liên tục hỏi bé con có đau hay không.
Thật ra lúc Tiểu An té có hơi đau, đầu gối bên trái của
bé dọng vào cục đá sứt mẻ kia, cũng may quần đi mưa không bị rách, nếu
không bé bị Văn ca nhi nhìn ra rồi. Thừa dịp Hạng Thiệu Văn không chú ý, Tiểu
An khịt khịt mũi, hai cái chân làm bộ không có gì chạy đi, mỗi bước đi
đầu gối bên trái đều rất đau, Tiểu An mím môi, kiên quyết không để mình bị
lộ tẩy.
A gia nhìn ra ngoài cửa năm, sáu lần, cuối cùng cũng
thấy rõ được hai bóng người dưới màn mưa, một cao một thấp, từ xa chạy
tới.
"A gia, bọn con đã về rồi~" còn chưa đi tới cửa, Tiểu
An đã hét lớn, cửa nhà ‘kẹt kẹt’ hai tiếng, a gia từ bên trong mở cửa
ra.
"Trên đường không bị gì chứ?" A gia xoay người đi
vào bếp lấy ra hai chén nước gừng nóng, "Các con vào thay quần áo
rồi ra đây uống nước gừng, nhanh đi kẻo lạnh."
Hạng Thiệu Văn vào phòng tìm quần áo khô, nhưng không thấy
bé con lúc nào cũng như cái đuôi nhỏ đi theo mình. Đi ra phòng khách thì
thấy Tiểu An đang ngồi trên ghế uống nước gừng.
Hạng Thiệu Văn mở miệng: "Lại đây thay quần áo rồi hẳn
uống."
Tiểu An tiếp tục vùi đầu, "Uống ngon, em uống xong sẽ
thay sau~" đầu gối đau quá nha nha nha nha ——
Hạng Thiệu Văn cau mày, bước tới khiêng bé con về phòng.
Tung bông chủ nhà . Cố lên nha bà ^^
Trả lờiXóacó bà comt ủng hộ tất nhiên là tui phải cố gắng rồi o(*v*)o
Xóa