Chương 13: Mười ba con gà
Trời vừa tờ mờ sáng Tiểu An đã thức dậy. Bên cạnh truyền đến hơi
thở và nhiệt độ của Hạng Thiệu Văn, ấm áp nhẹ nhàng lại khoan khoái, làm cho
bé quyến luyến ỷ lại, không nỡ rời xa.
Bé nghiêng đầu, mặt áp lên mu bàn tay, hai mắt nhìn chằm chằm
Văn ca nhi của mình không nhúc nhích.
Mỗi ngày trôi qua, Văn ca nhi của bé đã là người đàn ông trưởng
thành rồi, mày rậm hốc mắt sâu, vầng trán kiên nghị, góc cạnh rõ ràng, trên đời
này có bao nhiêu từ ngữ để ca ngợi đàn ông, bé sẽ dùng để khen Văn ca nhi.
Tiểu An mím môi cười trộm, ngón tay nhẹ nhàng chọt chọt cánh tay
của Hạng Thiệu Văn, cánh tay của anh cơ bắp cường tráng, theo từng nhịp thở mà
nhấp nhô. Mỗi một phần cơ bắp đều ẩn chứa một sức mạnh rất lớn, dù cho bé chọt
thế nào cũng cứng rắn như vậy.
Tiểu An lại rơi vào khổ não, bé đã lớn thêm bốn tuổi, Văn ca nhi
cũng cao lớn hơn lúc trước rất nhiều, nhưng tại sao bé càng ngày càng thon gầy
?
Tiểu An cau mày, ghét bỏ nhéo nhéo cánh tay của mình, mới vừa nhấc
mắt lên, đối diện với bé là ánh mắt cực kì ôn nhu của Hạng Thiệu Văn.
"Văn ca nhi..." Tiểu An mềm mại kêu lên, nhích sát lại
anh một chút.
Hạng Thiệu Văn vòng tay dưới đầu Tiểu An để bé con nằm lên cánh
tay của mình, cẳng tay vòng qua cái đầu trọc lốc của bé, Hạng Thiệu Văn theo thói
quen muốn nhu nhu mái tóc đen mềm mại kia, đột nhiên nhớ ra bé con đã bị cắt
thành một tiểu đầu trọc.
Tiểu An cũng phát giác ra hành động của Hạng Thiệu Văn, bé lại sờ
sờ cái đầu trơn nhẵn của mình, miệng nhỏ xẹp xuống, nghiêng người qua một bên, đưa
lưng về phía Hạng Thiệu Văn, cả người cong vòng, một bộ dáng vô cùng tự ti.
Hạng Thiệu Văn bất đắc dĩ xoay người Tiểu An lại, bàn tay nâng
khuôn mặt bánh bao của bé lên, "Lại suy nghĩ lung tung, hả?"
Tiểu An: "..." Vẻ mặt rất oan ức, viền mắt rưng rưng.
"Khóc nữa là hai mắt sưng lên không thể ra ngoài được."
Hôm nay Hạng Thiệu Văn định đi bắt vài con cá về, anh sờ sờ hai mắt của bé con,
"Không muốn cùng anh ra ngoài sao?"
"Muốn ~" Tiểu An lập tức thu lại mấy giọt nước mặt sắp
trào ra, bé bò dậy muốn đi xuống giường, nhưng chân còn chưa chạm đất, nửa người
trên đã quay sang tủ gỗ tìm mũ đội đầu.
Ánh nắng ban mai kèm theo chút sương sớm, hai người ngồi xổm
bên giếng nước súc miệng rửa mặt, động tác đặc biệt đều, đây là do thói quen
chung sống nhiều năm tạo thành.
Trong nhà truyền đến tiếng a gia gọi hai người vào ăn sáng, Tiểu
An khò khè phun ra ngụm nước cuối cùng trong ly, Hạng Thiệu Văn đã vắt khô khăn
mặt, Tiểu An rất tự nhiên đưa mặt qua, để Văn ca nhi lau mặt cho bé.
Hạng Thiệu Văn cúi xuống nhìn bé con ngoan ngoãn trong ngực mình,
trong lòng như mặt trời mọc, ấm áp điềm tĩnh.
Năm tháng trôi qua không mang theo sự đơn thuần và lạc quan của
Tiểu An, cho dù khi bọn họ trải qua khoảng thời gian khó khăn nhất, bé con vẫn
kiên cường lạc quan, vẫn luôn nở nụ cười.
Tiểu An nhắm mắt hưởng 'Phục vụ' của Văn ca nhi, nhưng Văn ca
nhi mới lau được một chút đã dừng lại, bé buồn bực mở mắt, lại nhìn thấy Văn ca
nhi đang ngẩn người.
"Văn ca nhi?"
Hạng Thiệu Văn hoàn hồn, "Anh không sao, vào nhà đi."
Bàn ăn đã rất cũ, ông cháu ba người ngồi xung quanh ăn cháo, đôi
khi hơi dùng sức, chân bàn sẽ lung lay mấy cái.
Hạng Thiệu Văn mở miệng: "Để ngày mai con làm cái bàn mới."
A gia sờ sờ cái bàn già này vài lần, ánh mắt mang theo tia không
muốn, xa xôi thở dài, "Vẫn nên thay, nó cũng đã theo chúng ta rất nhiều
năm."
Đúng vậy, mấy năm qua, không chỉ Hạng Thiệu Văn và Tiểu An lớn
lên, mà a gia của bọn họ cũng đã già rồi.
Hạng a gia năm nay đã bảy mươi tám tuổi, cơ thể ngày càng yếu.
Mấy năm nay Hạng Thiệu Văn lên huyện đọc sách, trâu trong nhà đều
do Tiểu An buổi sáng dắt lên núi đón sương sớm, lúc nhìn thấy a gia xuống ruộng,
Tiểu An gấp đến độ quay mòng mòng, vội vã cuống cuồng xin a gia về nhà nghỉ
ngơi.
Không ai có thể ngăn được sinh lão bệnh tử, việc con người ta có
thể làm chính là sống, phải hảo hảo quý trọng.
Tiểu An đội mũ mới đi ra ngoài, mũ này gần giống với mũ cao bồi,
loại mũ này hiện tại đang rất thịnh hành, đây là do a gia tự tay làm cho Tiểu
An.
Đội mũ mới cả người đều có tinh thần, Tiểu An vừa đi vừa xoay
vòng vòng quanh Hạng Thiệu Văn, dọc đường bé hỏi nhiều nhất là "Văn ca nhi
em có đẹp trai không ~" Tiểu An bây giờ đã biết con trai không thể dùng từ
‘dễ nhìn’ hay ‘nhìn rất được’ để khen, mà phải là đẹp trai.
Ai, nói chung là tiểu đầu trọc Tiểu An muốn giữ hình tượng đẹp
trai trước mặt Hạng Thiệu Văn.
Mặt trời lên cao, gió núi thổi qua, mang theo khí tức nhẹ nhàng
khoan khoái, ruộng lúa bị thổi lung lay, chập chờn tạo thành từng cơn sóng xanh
mượt.
Đồng ruộng mênh mông vô bờ, có một đoạn được ngăn lại, vòng một
vòng thành một cái ao. Trong ao có nuôi cá tôm, còn nuôi trồng thêm thực vật thủy
sinh, ban ngày thì đem ngỗng vịt đến thả cho chúng tự do, nhưng mà đối với mấy
đứa trẻ trong thôn, đây là nơi để tụi nó vui chơi. (thực vật thủy sinh: thực vật sống dưới nước)
Xung quanh ao nước nối liền với mấy nhánh sông, Hạng Thiệu Văn đưa
sọt tre cho Tiểu An cầm cẩn thận, sắn ống quần rộng rinh lên, lộ ra cái đùi lớn
rắn chắc. Trước tiên anh giội nước lên chân, lông chân đen rậm dính nước bám
sát vào cẳng chân, làm Tiểu An nuốt một ngụm nước miếng.
Tiểu An vén quần lên, nhìn cái chân thon trắng của mình, không
có chút cường tráng nào của đàn ông.
Bé nhìn Hạng Thiệu Văn một chút, lại nhìn mình, phiền muộn nghĩ:
Lẽ nào con người và gà lớn lên khác nhau tới như vậy?
Ai... làm người mấy năm, bé quên mất mình vốn là một con gà, vẫn
là cái giò gà. (giò gà: ốm yếu)
Trong khi cái giò gà Tiểu An ngây người, Hạng Thiệu Văn đã nhảy
xuống sông mò tôm bắt cá, ở gần đó cũng có một đám trẻ con ra sông
bắt cá.
Gần đây trong thôn xuất hiện làn sóng bắt cá thiên đường(*),
một loại cá có những đường vằn màu đỏ rất đẹp, sáng nào bọn nhỏ
không đi học, chúng ăn sáng xong đều chạy ra sông, nếu may mắn có thể
bắt được hai, ba con cá thiên đường, nếu không may thì tìm cả ngày
cũng không thấy.
Tiểu An cũng cảm thấy cá thiên đường nhìn rất đẹp, nhưng
bé không dám bắt... bởi vì dưới sông có đỉa, lúc trước Tiểu An bị
đỉa hút máu, việc này đã để lại bóng ma trong lòng bé, mặc dù con
đỉa đó đã nhận được kết cục rất bi thảm.
Hạng Thiệu Văn leo lên bờ đi đến bên cạnh Tiểu An, phát hiện
bé con đang nhìn mặt nước ngẩn người.
Ngón tay ướt nhẹp đụng mặt bé con một cái, Tiểu An chớp
chớp mắt hoàn hồn, định thần nhìn lại, bé đột nhiên kêu lên.
Trong tay Hạng Thiệu Văn là một con cá thiên đường, cá
rất nhỏ, vẩy đuôi bơi lội trong lòng bàn tay Hạng Thiệu Văn.
"Văn ca nhi ~~" Tiểu An kích động muốn vồ lấy anh,
hôm qua Tiểu An nói bé cũng muốn nuôi cá thiên đường, chỉ là thuận
miệng nói thế, không ngờ hôm nay Văn ca nhi liền bắt cho bé.
Tiểu An dụi mắt, cười ha ha chạy tới chỗ có trồng hoa sen
trong ao. Bé bẻ hai lá sen lớn, đem hai lá sen xếp chồng lên nhau rồi
bỏ nước vào, để cá thiên đường bơi lội bên trong.
Mặt trời đã treo lên đỉnh đầu, không khí ngày càng nóng. Tuy
xung quanh đều là nước nhưng nhiệt độ vẫn không giảm, mặc dù Tiểu An
đã đội mũ nhưng bé vẫn cảm thấy đầu của mình sắp bốc khói rồi.
Nhiệt độ càng ngày càng tăng, Tiểu An bị Hạng Thiệu Văn
đuổi ra nơi có bóng râm ngồi chờ, trên cây tiếng ve kêu không ngừng, xao
động hấp dẫn như đang hợp xướng.
Mấy đứa nhỏ sáng nay chạy đến bắt cá chịu không nổi
nắng nóng mà rút về nhà, xung quanh trở nên yên tĩnh, Tiểu An rướn cổ
hô to với Hạng Thiệu Văn, "Văn ca nhi, tới nghỉ ngơi một chút đi~"
Hạng Thiệu Văn sợ lên tiếng sẽ làm cá tôm chạy mất, anh
vung tay với bé con, tiếp tục khom người mò dưới sông.
Mãi đến khi mặt trời lặn xuống, Hạng Thiệu Văn mới nhấc sọt
cá treo bên hông đi lên bờ. Hôm nay thu hoạch rất tốt, sáu con cá to
còn có rất nhiều tôm cua, đủ cho a gia và Tiểu An ăn tám mười ngày.
Tiểu An chạy đến bên người Hạng Thiệu Văn, bé nhìn thấy
trán anh đổ đầy mồ hôi, đau lòng hỏi, "Văn ca nhi, anh có mệt không
nha."
Hạng Thiệu Văn cầm sọt cá lên, “Không sao, phơi nắng một
ngày thì có là gì”, anh khom lưng hạ thấp mặt "Lau trán cho anh
đi, mồ hôi muốn chảy vào mắt rồi."
Tiểu An nghiêm túc lau mồ hôi cho Hạng Thiệu Văn, lau xong tay
bé còn bị anh hôn một cái, "Tiểu Hòa thật ngoan."
Tiểu An chắp tay sau lưng không nói gì, lúc trước Văn ca
nhi rất thích sờ đầu hoặc hôn nhẹ bé, bé không cảm thấy có gì lạ
cả, thậm chí còn rất thích nữa, nhưng từ lúc bị bạn học nữ tỏ tình,
thì...
Như vậy cũng được sao? Tiểu An mờ mịt...
Trên đường về nhà, đi ngang qua bờ đê, bên dưới trồng rất
nhiều hoa sen, Hạng Thiệu Văn nhảy xuống hái vài hạt sen đưa cho Tiểu An.
"Văn ca nhi..."
"Ngọt, giải nhiệt, ăn rất giống kẹo, lúc anh về
định đem theo kẹo cho em, nhưng mà a gia nói em rất tham ngọt, ăn nhiều
tới nổi muốn hư răng "
Tiểu An cầm hạt sen lên a a, "A gia... A gia sao lại nói
với anh..."
Hồi trước Tiểu An ăn một lần rất nhiều kẹo, bị đau răng
mấy ngày liền, đau đến mức mấy đêm đó đều không ngủ được, kết quả
là tinh thần sa sút xém chút ngất xỉu. Sau đó a gia ép hỏi bé mới
thành thật khai báo, làm cho a gia vừa tức vừa đau lòng.
"Sau này không thoải mái thì phải nói ra, biết không?"
Tiểu An yếu ớt ừ một tiếng.
Hạng Thiệu Văn đi ở phía trước bỗng nhiên dừng lại, anh
thấy thiếu mất cái đuôi nhỏ ở đằng sau, Hạng Thiệu Văn giơ tay ra, anh
muốn giống như trước đây vậy, bất kể là đi đâu cũng nắm lấy tay bé
con.
"Lại đây."
Tiểu An ngửa đầu, chào đón bé là ánh mắt ôn nhu của Hạng
Thiệu Văn, ánh mắt này so với ánh tà dương còn đẹp hơn, đuôi lông mày
nơi tràn ngập sự ấm áp, ấm đến cả trong tim.
Tiểu An híp mắt mỉm cười, vươn bàn tay trái ra đặt lên bàn
tay to lớn kia, sau đó nắm chặt.
"Văn ca nhi ~ "
Hạng Thiệu Văn ôn hòa cười khẽ, "Về nhà."
Tui cũng sắp sâu răng vs hai ng rồi
Trả lờiXóahự, cô đọc hết truyện là sâu răng luôn đó nha o^^o
Xóa