Chương 20: (bắt sâu bọ)
Tiểu
An cầm quả táo lớn đưa cho Hạng Thiệu Văn, mềm mại cười ha ha nói: "Văn ca
nhi~ cho anh ăn, có một dì rất tốt cho em."
Hạng
Thiệu Văn đem quả táo để qua bên cạnh, anh kéo bé con vào lòng, để bé dựa vào
góc tường, còn mình thì đứng ở ngoài che chắn ánh mắt của những người khác, hỏi:
"Sao lại tới đây, đi cùng a gia hay tự mình đến?"
Tiểu
An ngoan ngoãn trả lời: "Tự em đến."
Hạng
Thiệu Văn nhăn mày, "Trên đường không có gặp chuyện gì chứ."
Tiểu
An lắc lắc đầu, "Không có, dì chỉ đường và chú bảo vệ là người tốt~" bé
gãi đầu, trên đầu đã mọc ra mái tóc ngắn ngủn, "A gia hết thuốc rồi, Văn
ca nhi tuần sau mới về được, a gia hôm qua ho khan, nên em đến mua thuốc."
Hạng
Thiệu Văn lo lắng hỏi: "Tại sao lại ho khan."
"Hôm
qua trời mưa, a gia không chịu chờ em đã lên núi dắt trâu về." Tiểu An cúi
đầu, âm thanh nhỏ dần, "Tại em không tốt..."
Nội
tâm bị lời nói của bé con làm cho vừa mềm mại vừa chua xót, phảng phất như bị
cái gì đó đâm thủng.
Thở
dài một hơi, Hạng Thiệu Văn bao hai bàn tay của bé con lại nặn nặn, "Không
trách em, cái đầu nhỏ này đừng suy nghĩ lung tung. Anh chỉ còn học một tiết nữa
thôi, lát tan học anh đến gặp lão sư xin nghỉ buổi chiều, dẫn em đi mua thuốc rồi
dắt em ra trạm xe, về tới nhà chắc cũng tối rồi, phải chú ý an toàn, có biết
không."
Tiểu
An ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời. Bé hơi đẩy anh ra, nhu nhu mềm mại nói:
"Biết rồi, Văn ca nhi anh mau lên lớp đi." Nói xong cầm lấy quả táo lớn
nhét vào tay Hạng Thiệu Văn "Em ngồi dưới bóng râm trong sân vận động chờ
anh."
Hạng
Thiệu Văn nhìn quả táo tây trong tay, xém chút nữa không nhịn được ôm bé con thật
chặt.
Tiểu
An ngoan ngoãn xuống lầu ngồi dưới bóng cây chờ Văn ca nhi, bé con ngồi yên lặng
phơi nắng, lắng nghe tiếng ve kêu ríu rít không ngừng. Bé sờ sờ hai má đang
nóng lên, lâu lâu lại có người đi ngang qua quan sát đánh giá bé một chút.
Hơn
bốn mươi phút, tiếng chuông tan học reo lên. Đây là lần đầu tiên Tiểu An nghe
được tiếng chuông máy chứ không phải tiếng chuông được rung bằng tay, âm thanh thật
là vang dội, xuyên qua sân vận động rộng lớn còn có thể nghe rõ như vậy.
Một
đám học sinh từ trong lớp tuôn ra, Tiểu An đứng lên nhìn xung quanh, rất nhanh,
từ trong đám người bé đã tìm được Văn ca nhi đẹp trai của mình.
Tiểu
An lập tức chạy đến bên cạnh Hạng Thiệu Văn, "Văn ca nhi~", một tay của
bé lập tức bị nắm lấy.
Cảm
nhận được tầm mắt xung quanh quăng tới, Tiểu An mắc cỡ cúi thấp đầu, nhỏ giọng
nói: "Văn ca nhi đi nhanh lên..." Mãi đến khi ra khỏi cổng trường, Tiểu
An mới thở phào nhẹ nhõm, bé nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực, "Văn ca nhi, trường học
của anh nhiều người quá!"
Hạng
Thiệu Văn cúi đầu nhìn xoáy tóc của bé con, buồn cười hỏi: "Sợ?"
Tiểu
An phản bác, "Mới không sợ ——" bé ngừng một chút, lại liếc mắt qua một
bên, mềm mại nói: “Thật ra là hơi sợ một chút...” sợ Hạng Thiệu Văn cười bé, bé
liền bù đắp vài câu, "Thật đó, chỉ có một chút thôi, chỉ có một chút!"
Ý
cười trên mặt Hạng Thiệu Văn biến mất khi biết bé con vẫn còn sợ người lạ.
Cơm
trưa trong trường đơn giản thanh đạm, nên Hạng Thiệu Văn mang bé con vào một tiệm
mì ăn trưa. Bà chủ nhìn thấy hai anh em này thật dễ nhìn, cho đồ ăn nhiều thêm
một chút, Tiểu An nhìn bát mì còn to hơn mặt của mình thì thèm thuồng chảy nước
miếng, Hạng Thiệu Văn đụng bé một cái, liếc mắt ra hiệu với bé.
Tiểu
An lập tức quay đầu cảm ơn bà chủ, âm thanh mềm mại nhu nhu, bà chủ vui vẻ khen
Tiểu An là bé ngoan.
Sau
khi ăn trưa, bé ngoan Tiểu An giơ cái bụng nhỏ no đến căng tròn cùng Văn ca nhi
đi đến nhà thuốc.
Thị
trấn như được đổi mới toàn bộ, trên đường có rất nhiều thứ Tiểu An chưa từng thấy
qua. Lúc đi ngang qua một cửa hàng, Tiểu An tò mò mở to hai mắt, chỉ vào TV bên
trong cửa hàng, kinh ngạc thốt lên: "Văn ca nhi, sao lại có màu?!"
Hạng
Thiệu Văn giải thích cho bé con, "Đây là TV màu, cho dù là đài nào cũng đều
có màu."
Tiểu
An tỉnh ngộ gật đầu, trong thôn chỉ có nhà trưởng thôn mới có TV, nhưng là trắng
đen. Mỗi khi tan học, trong nhà trưởng thôn đều chật ních đám trẻ con đến xem
TV, nhao nhao ồn ào, Tiểu An thử lần thứ nhất không dám thử lần thứ hai.
Hai
mắt dính trên TV không rời, Tiểu An hỏi: "Văn ca nhi, sau này nhà chúng ta
cũng mua nó có được không?"
"Được,
chờ có tiền liền mua."
Hạng
Thiệu Văn ở trong nhà thuốc mua đầy đủ thuốc cho a gia, một cái túi nilon lớn xếp
vào đầy hơn phân nửa. Lúc trả tiền, không đợi Tiểu An móc tiền ra, Hạng Thiệu
Văn liền lấy tiền của mình ra trả.
Tiểu
An không đồng ý kéo kéo tay áo Hạng Thiệu Văn, bắt chước người lớn nghiêm túc mở
miệng: "Văn ca nhi, a gia nói phải dùng tiền của a gia, tiền của anh phải
giữ lại ăn cơm!"
Hạng
Thiệu Văn vừa cầm bao thuốc vừa dắt tay bé con, vừa đi vừa nói: "Tiền của anh
còn ăn được tới tuần sau, tiền đó em giữ lại đi, sau này cần mua cái gì thì lấy
ra dùng."
"Nhưng
mà —— "
Hạng
Thiệu Văn nhẹ nhàng xiết bàn tay mềm mại của bé con trong lòng bàn tay của mình,
anh căn dặn: "Bây giờ anh đưa em ra trạm xe, trên đường phải chú ý an
toàn, không được cùng người lạ nói chuyện, hiểu chưa?"
Tiểu
An nói, kéo dài âm cuối, "Em sẽ không nói chuyện với người lạ, Văn ca nhi
đừng lo lắng~ "
Trên
đường đi Hạng Thiệu Văn mua cho bé chút đồ ăn vặt, Tiểu An mơ hồ nhớ tới lần đầu
tiên anh dắt bé vào huyện mua cái này mua cái kia, Tiểu An híp mắt mềm mại cười
ra tiếng, thấy Hạng Thiệu Văn còn muốn mua nữa, liền ngăn lại, "Văn ca nhi
được rồi, mua nữa chỉ phí tiền mà thôi!"
Hạng
Thiệu Văn tốt tính sờ sờ đầu bé con, "Mua cho em thì không lãng phí, trở về
không được ăn hết một lúc, để răng khỏi bị đau, biết không."
Bị
vạch trúng tim đen, Tiểu An vừa giận dữ vừa xấu hổ cúi đầu.
"Biết
rồi, em chỉ đau có một lần, Văn ca nhi đừng nói nữa mà~ "
Một
đường đi đến trạm xe, Tiểu An nắm chặt tay Hạng Thiệu Văn, cảm xúc không nỡ rời
xa mãnh liệt dâng lên.
Bé
khổ sở rũ mắt xuống, cổ họng có chút mỏi, viền mắt nóng lên.
"Văn
ca nhi, tuần sau nhớ về sớm một chút nha, em ở nhà chờ anh~" nói xong, giọng
mũi đều xông ra, vừa nghe là biết sắp khóc.
Tiểu
An khịt khịt mũi cố gắng nhịn xuống, sau đó bé bị Văn ca nhi ôm vào lòng. Bé cố
gắng hít thật nhiều mùi hương trên người Văn ca nhi, lành lạnh khô mát, như gió
nước dịu êm trong núi.
Hạng
Thiệu Văn an ủi bé con, “Không khóc nhè, sáu ngày nữa là anh về rồi, hả?”
Tiểu
An nhẹ giọng biện giải, "Em mới không khóc, em, em đã lớn rồi, mới không
khóc nhè!"
Hạng
Thiệu Văn cười nhu nhu gáy bé con, "Được, Tiểu Hòa của anh lớn rồi, không
khóc nhè."
Có
chút thẹn thùng khổ sở, có chút không muốn, lại tràn đầy mong đợi.
Tiểu
An thẳng thắn nhắm mắt lại, ôm chặt lấy Văn ca nhi của mình, yếu ớt mềm giọng:
"Em còn, còn chưa có lớn, cho nên khóc thêm chút nữa cũng không sao..."
Nói xong, viền mắt dâng lên một luồng hơi nước, bé nhón chân chôn mặt trong ngực
Văn ca nhi, "Văn ca nhi, anh nhất định phải chờ em lớn lên, em lớn rồi sẽ
không khóc."
Hạng
Thiệu Văn trầm thấp cười, trái tim bị bé con làm cho nhuyễn thành một đoàn, anh
cam kết, "Được, chờ em lớn lên, anh bồi em lớn lên."
=
Thời
gian trôi nhanh, trải qua bao nhiêu chuyện, phất một cái đã qua sáu năm.
Tiểu
An mười hai tuổi bây giờ đã tròn mười tám tuổi, từ bé con trong trẻo non nớt biến
thành một thiếu niên sạch sẽ, trong suốt như ngọc.
Mùa
xuân khí trời rất tốt, cảnh "xuân" cũng ấm dần. Trải qua mùa đông vắng
lặng, vạn vật như thức tỉnh, dồn dập náo nhiệt tràn đầy sức sống.
Dưới
ruộng trâu già ò ò kêu la, các thôn dân xắn ống quần lên cấy mạ ném mạ, bùn đất
dưới ruộng lạnh lẽo, nhưng vẫn không ngăn được sự cần cù nhẫn nại của mọi người.
Hạng
An Hòa duỗi eo thở phào một cái, sáng nay cậu xuống ruộng cấy mạ từ rất sớm, bận
rộn hết cả một buổi sáng. Thấy sắp đến giờ cơm trưa, Hạng An Hòa quét mắt nhìn
xung quanh, tìm thân ảnh cao lớn kia, tìm một vòng cũng không thấy người đâu.
Hạng
An Hòa buồn bực lên bờ, đi ra bờ sông rửa sạch bùn đất đang dính đầy trên chân,
vừa mới xoay người ngẩng đầu, liền đón nhận ánh mắt sâu thẳm của Văn ca nhi.
Hình
như... Văn ca nhi của mình có gì đó không đúng?
----
Vẫn là Văn ca nhi động lòng trước...^v^
Tiểu An cưng vậy mà Văn ca nhi không động lòng cũng lạ ;v; Muốn bắt cóc gà con hụ hụ
Trả lờiXóacô muốn bắt cóc gà con phải qua được Văn ca nhi đã )[-3-](
XóaHuhu cưng quá đê 😍😍
Trả lờiXóaĐấm lưng bóp chân cầu chủ nhà ra chương mới 🙏🙏
hự *hưởng thụ*, cô không cần cầu đâu, tại đợi chờ là hạnh phúc mà=))). Nói chứ gần nhập học rồi nên chắc sẽ ra chương mới hơi chậm xíu
XóaYamete!!! Tui không muốn như vậy đâu, hức hức... Con trym người ta yếu đuối lắm, muốn tiểu kê kê an ủi cơ 😭😭😭
Xóaặc, tiểu kê kê có thể an ủi cô sao??? :v
Xóa