Chương liidùu18: 32 Mười hhhhhh]pttttám hhykjgcon tdyuiogà
Hôm nay là lễ ma quỷ, a gia dậy rất sớm để nấu nước, ngoài sân có cái lồng đang nhốt một con gà và một con vịt. Vì để làm sạch ruột, mấy ngày nay chúng nó đều bị bỏ đói chỉ uống nước, Tiểu An đang rửa mặt ở bên giếng, liên tục liếc về phía cái lồng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Trong khi anh đang nói chuyện, a gia đã từ trong nhà lấy con dao phay ra giếng mài, Tiểu An bị ánh sáng sắc lạnh của con dao chiếu đến, tâm hồn yếu ớt nhất thời lạnh ngắt, tay chân cũng phát lạnh.
Bé chà chà mặt, "Vậy em ăn sáng xong sẽ ra ngoài." Nói xong, Tiểu An vội vã chạy vào nhà húp cháo. A gia vẫn còn chưa mài dao xong, Tiểu An đã đội mũ chạy ra ngoài, cả người lảo đảo nghiêng ngả, giống như phía sau có cái gì đó đang đuổi theo.
Lễ ma quỷ có một truyền thống, mỗi khi đến ngày này bọn trẻ sẽ đến gõ cửa từng nhà, người lớn sẽ nhét cho chúng một nắm kẹo cầu may mắn, bởi vậy mà mấy đứa con nít rất thích ngày lễ này.
Tiểu An tuy rất thích đồ ăn vặt nhưng bé lại không thích đi đòi người khác, nên bé sẽ không đi gõ cửa cùng bọn trẻ. Tiểu An đi dọc theo bờ ruộng vừa đi vừa nghĩ, ngơ ngơ ngác ngác một hồi thì đụng phải Thiết Trụ và đám nhóc trong thôn.
Một bên túi quần của Thiết Trụ đã chứa đầy kẹo, thằng nhóc gọi Tiểu An, "Cậu không đi đòi kẹo sao?"
Tiểu An lắc đầu, Thiết Trụ lại nói: "Hay là cậu không tiện đi?" Nói xong mấy đứa nhỏ đứng bên cạnh liền phì cười. (không tiện ở đây ám chỉ đầu trọc của Tiểu An)
Lúc trước Thiết Trụ rất ghét Tiểu An, nó cảm thấy thằng nhỏ này trắng trắng mềm mềm rất giống bánh bao, mỗi lần người nhà mắng nó đều lôi Tiểu An ra ‘Mày nhìn Tiểu An Hòa nhà Hạng gia xem, nghe lời biết bao nhiêu’, thực sự là rất bực bội. Nhưng mà dần dần nó thấy Hạng An Hòa rất dễ nhìn, so với mấy thằng bạn cùng lứa đen thui thùi lùi vừa mắt hơn nhiều.
Âm thanh có chút che giấu, Thiết Trụ nói: "Cậu theo bọn tớ đi gõ cửa đi."
Vì vậy Tiểu An bị một đám nhỏ đẩy đẩy kéo kéo, đi đến gõ cửa từng nhà. Kẹo trên tay càng lúc càng nhiều, đi gần hết con đường, hai tay đã đầy kẹo, mấy cái túi áo túi quần cũng bị nhét tới phình to, đám nhỏ lúc này mới vui vẻ kết thúc hành trình của mình.
Hai cái túi áo của Tiểu An cũng căng phồng, chỉ là vẻ mặt của bé hoảng hốt, giống như vừa trải qua cơn ác mộng.
Vừa rồi khi đến gõ cửa từng nhà, Tiểu An giống như dạo một vòng địa ngục, mười nhà thì có năm nhà giết gà nhổ lông vịt, còn có nhà trực tiếp cắt cổ.
Hồi nãy, Tiểu An chính mắt thấy một con gà bị nắm cánh kéo cổ, lông trên người đã bị nhổ sạch, con dao sắt bén xẹt xẹt hai lần máu liền xịt ra từ yết hầu, máu gà hứng đầy một chén, con gà sau khi cắt cổ liền bị quăng ra một xó để nó từ từ chết đi.
Vác thân thể lạnh băng về nha, a gia đã xử lí xong gà vịt, bỏ chúng vào cái nồi lớn, lông của chúng thì phơi nắng ngoài sân, trên sàn nhà mơ hồ có thể ngửi thấy mùi máu tươi.
Hạng Thiệu Văn ra ruộng đi hai vòng không tìm thấy Tiểu An, mới quay lại hỏi các thôn dân, về gần tới nhà thì thấy Tiểu An đang ôm đầu gối ngồi xỗm ở ngoài cổng.
"Tiểu Hòa, Tiểu Hòa, tỉnh lại chưa? Không sao chứ."
Thân thể Tiểu An nghiêng ngả, vai bé đột nhiên bị cánh tay dài nắm lấy. Tiểu An bị Văn ca nhi của mình gọi cho hoàn hồn, một tầng hơi nước nhàn nhạt bao phủ đôi mắt của bé, mang theo tiếng khóc nức nở, Tiểu An vùi đầu vào lồng ngực rắn chắc của anh, nghẹn ngào nói: "Văn ca nhi, em thấy thật nhiều gà bị giết, nha nha nha thật đáng sợ..."
Hạng Thiệu Văn ôm bé con nhẹ giọng an ủi, mấy năm trước bé con không có phản ứng mạnh như vậy, sao năm nay lại nghiêm trọng như thế.
"Văn ca nhi ~" Hai mắt Tiểu An mờ mịt, "Em rất sợ."
Hình ảnh con gà bị cắt cổ lấy máu, sau đó bị ném vào một xó giãy dụa cho đến chết cứ quanh quẩn trong đầu bé. Khí trời oi bức, nhưng Tiểu An lại cảm giác như mình bị rơi vào hầm băng.
Tiểu An thầm nghĩ, liệu những con gà đã chết nửa đêm sẽ phiêu hồn đến đây tìm bé, mắng bé thấy chết mà không cứu hay không.
Tình trạng gay go này vẫn kéo dài đến giờ ngọ. Cơm tối được chuẩn bị rất sớm, mặt trời còn chưa hoàn toàn xuống núi, a gia đã đem thịt và đồ ăn bày hết lên bàn gỗ.
Hoàng hôn buông xuống, nắng chiều rực rỡ che kín chân trời, một mảnh đỏ hồng, như ngọn lửa thiêu đốt nửa bầu trời. Tiểu An nhìn đến ngơ ngẩn, cảm thấy sắc trời càng ngày càng giống màu máu gà.
Ba ông cháu ngồi vào bàn, a gia nhìn đứa cháu nhỏ nhà mình sắc mặt rất kém, ông hỏi Hạng Thiệu Văn: "Bé ngoan xảy ra chuyện gì?"
Hạng Thiệu Văn hơi thu ánh mắt lại, "Không sao, hôm nay bé con có chút không thoải mái, buổi tối đi nghỉ sớm một chút là được."
Bữa cơm này Tiểu An chỉ ăn toàn đồ chay, đùi gà chân vịt để trước mặt cũng không thèm gắp. A gia cũng thấy không đúng, gắp một cái đùi gà chấm tương bỏ vào chén của Tiểu An, "Ăn thịt, ăn đồ ăn mà không ăn thịt thì cao thế nào được."
Hạng Thiệu Văn lập tức quan sát sắc mặt bé con, không để Tiểu An kịp phản ứng đã gắp đùi gà ra khỏi chén của bé.
"Gia, hôm nay Tiểu Hòa ăn rất nhiều kẹo nên bây giờ ngán rồi, hay là để đêm nay ăn khuya, ăn nhiều một chút là được rồi."
A gia: "Ừ" một tiếng, dặn Tiểu An: "Sau này không được ăn quá nhiều kẹo cùng một lúc, nếu không lại đau răng."
Bé con hoạt bát đáng yêu, ngày nào cũng nhảy lon ton xung quanh mình đột nhiên thay đổi, yên lặng ngồi một chỗ. Hạng Thiệu Văn thở dài, cầm tay Tiểu An lên, nặn nặn.
Tiểu An vẫn chưa tỉnh táo ngẩng đầu, ánh mắt mơ mơ màng màng, giọng nói vừa mềm mại vừa thương tâm hỏi: "Văn ca nhi?"
"Anh dẫn em đi làm một chuyện."
Tiểu An nhìn Văn ca nhi từ trong đống lông gà lông vịt lấy ra vài cọng lông gà màu sáng, "Chúng ta đem chúng đi chôn, xem như đưa tiễn nó."
Một gò đất nhỏ nhô lên, bên trong chôn lông gà, còn dựng lên một tấm gỗ nhỏ, vẩy lên gò đất một ít gạo, mộ phần của con gà coi như xong.
Hạng Thiệu Văn nhìn mộ phần, nói với Tiểu An: "Có lời gì muốn nói thì nói với nó đi, sau này đừng thương tâm nữa." Làm ngôi mộ cho một con gà bị giết, chuyện này tuyệt đối ấu trĩ và buồn cười. Nhưng nếu có thể làm cho bé con bỏ xuống tảng đá lớn trong lòng, Hạng Thiệu Văn không thể không làm.
Dưới sự cổ vũ của Hạng Thiệu Văn, Tiểu An thật thà nói với ngôi mộ nhỏ một tràng. Đơn giản là mong con gà có thể lên đường bình an, sau này đừng đầu thai làm gà nữa, lẩm bẩm nói tới nổi cổ họng đều khô khan, tâm tình cũng chậm rãi khôi phục.
Hạng Thiệu Văn kéo bé con đến bên người, "Khá hơn chút nào không."
"Ừm..." Tiểu An ôm lấy một cánh tay của Văn ca nhi, ỷ lại mà cà cà, giọng nói có hơi khàn khàn, nói "Cảm ơn Văn ca nhi~" một hồi thật lâu. Sau đó bé cúi đầu, nhăn mũi, "Là em vô dụng, làm cho Văn ca nhi lo lắng..."
Hạng Thiệu Văn buồn cười bóp bóp hai má của Tiểu An, "Bây giờ đi ăn chút gì đi, hôm nay em còn chưa ăn cái gì hết. Sau này có chuyện gì anh một tất cũng không rời khỏi em, để em khỏi phải nhìn thấy những thứ không nên nhìn."
Tiểu An vừa thẹn thùng vừa khổ sở, dựa vào người Văn ca nhi, vùi đầu không ngẩng dậy nổi.
Hụt hẫng khi thấy đứa con trong nhà mình bị bê đi nhiều nơi quá, mất hứng quá QAQ..
Cố lên chủ nhà QAQ chuyện con mình bị bê đi lung tung thực sự là không có cách nào ngưng được đâu tại mình cảnh báo mà người ta đâu có nghe nên nói nữa cũng chẳng được QAQ mình cũng edit truyện nên hiểu mà QAQ thôi cứ mong là con mình bị bê đi thì mấy người kia cũng tốt bụng ghi nguồn để nhiều độc giả biết đến truyện của mình chứ giờ ngồi buồn cũng không giúp được gì ;;-;;
Trả lờiXóaMột lần nữa, chủ nhà cố lên xD
Hồi trước mình không có để ý, hôm qua vừa lên search thử thì thấy quá trời trang cũng đăng truyện giống mình, cứ tưởng là trùng hợp vô đọc thử, ai dè là của mình chứ đâu QAQ, xem ngày đăng thì là ngày mình hoàn truyện.
XóaMặc dù nhà tui ít bộ nhưng mà đều là tâm huyết thôi, đúng không. Nhìn hụt hẫn ghê gớm. Cảm ơn cô đã động viên tui, cô nhớ ủng hộ tui để tui có động lực nha