Chương 38:
Cúc Hoa Gia Trạch
Ngôi nhà nhỏ, góc bình yên...
17.2.19
2.1.19
12.11.18
20.10.18
23.9.18
24.8.18
8.8.18
28.7.18
17.7.18
11.7.18
29.6.18
30.4.18
Thông báo tạm nghỉ
Thông báo tạm nghỉ
23.3.18
18.2.18
28.1.18
24.12.17
5.11.17
16.9.17
1.9.17
18.8.17
9.8.17
2.8.17
Manh kê 20
Chương 20: (bắt sâu bọ)
Tiểu
An cầm quả táo lớn đưa cho Hạng Thiệu Văn, mềm mại cười ha ha nói: "Văn ca
nhi~ cho anh ăn, có một dì rất tốt cho em."
26.7.17
[Manh kê] 19
Chương 19: Mười chín con gà (bắt
sâu bọ)
Hôm nay là lần đầu tiên lớp học
nghênh đón tiết sinh lý học. Nam nữ bị tách ra thành hai nhóm, lão sư để đám nam
sinh ra ngoài sân chơi trước, trong phòng học chỉ còn lẻ tẻ vài nữ sinh.
20.7.17
[Manh kê] 18
Chương liidùu18: 32 Mười hhhhhh]pttttám hhykjgcon tdyuiogà
Hôm nay là lễ ma quỷ, a gia dậy rất sớm để nấu nước, ngoài sân có cái lồng đang nhốt một con gà và một con vịt. Vì để làm sạch ruột, mấy ngày nay chúng nó đều bị bỏ đói chỉ uống nước, Tiểu An đang rửa mặt ở bên giếng, liên tục liếc về phía cái lồng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
17.7.17
[Manh kê] 17
Chương 17: Mười bảy con gà
Đón nhận tầm mắt bức người của Hạng Thiệu Văn, Tiểu An theo bản năng che mặt lại, nghiêng đầu qua một bên.
15.7.17
[Manh kê] 16
Chương 16: Mười sáu con gà
Mấy bữa nay Tiểu An đều đội mũ lên lớp. Mấy ngày đầu còn bình an
vô sự, hôm nay lão sư lại yêu cầu bé phải bỏ mũ ra.
13.7.17
[Manh kê] 15
Chương 15: Mười lăm con gà
Tiểu An bị khiêng về phòng hai chân đạp đạp
giãy dụa, khuôn mặt nín đến đỏ bừng. Thân thể nho nhỏ ‘uỵch uỵch’ vô dụng,
"Văn ca nhi, thả em xuống, thả em xuống~"
11.7.17
[Manh kê] 14
Chương 14: Mười bốn con gà
Hôm đó trời âm u, sáng sớm vừa đẩy cửa ra, một cơn gió lạnh
thổi tới, cuốn hết bao nhiêu bụi bặm đến làm người ta không thể mở mắt
được. Ngẩng đầu lên nhìn, mây đen từ xa chậm rãi kéo đến từng lớp từng
lớp, ánh sáng mờ mịt ảm đạm, những ngọn núi phía xa không còn nhìn
rõ nữa.
9.7.17
[Manh kê] 13
Chương 13: Mười ba con gà
Trời vừa tờ mờ sáng Tiểu An đã thức dậy. Bên cạnh truyền đến hơi
thở và nhiệt độ của Hạng Thiệu Văn, ấm áp nhẹ nhàng lại khoan khoái, làm cho
bé quyến luyến ỷ lại, không nỡ rời xa.
7.7.17
[Manh kê] 12
Chương 12: Mười hai con gà
Búng tay một cái, bốn năm trôi qua.
Thôn làng vẫn như trước không thay đổi, sáng sớm gà gáy, rồi chạng
vạng mặt trời lại xuống núi. Ở nơi này sinh hoạt qua năm tháng, Tiểu An của
chúng ta lặng lẽ lớn thêm bốn tuổi.
6.7.17
[Mank kê] 11
Chương 11: Mười một con gà
Hôm nay lên huyện bán gạo, bên trong Hạng gia rất sớm đã sáng
lên ánh đèn nhợt nhạt.
Tiểu An mơ mơ màng màng dụi mắt cùng Hạng Thiệu Văn ra giếng rửa
mặt, cháo a gia nấu sẵn đã được đặt trên kệ bếp, ba cái chén sứ, hai chén thì đầy
cháo, một chén chỉ có phân nửa.
5.7.17
[Manh kê] 10
Chương 10: Mười con gà
Kỳ nghỉ hè trôi qua, Hạng Thiệu Văn tiếp tục đi học. Không có Văn ca nhi sớm tối làm bạn, với Tiểu An mà nói, ngồi chờ anh về nhà là việc mà bé cần phải làm mỗi ngày.
Cũng may, không để Tiểu An khổ sở quá lâu, bé đã bắt đầu bận túi bụi.
3.7.17
[Manh kê] 9
Chương 9: Chín con gà
Sáng sớm lúc Hạng Thiệu Văn tỉnh dậy, đã xảy ra một việc vô cùng
lúng túng, anh chào cờ.
1.7.17
[Manh kê] 7
Chương 7: Bảy con gà
Từ khi Tiểu An mặc quần áo mới do Hạng Thiệu Văn mua, sáng sớm vừa
thức dậy bé liền bắt đầu hỏi không ngừng.
29.6.17
[Manh kê] 6
Chương
6: Sáu con gà
Cứ
cách năm ngày trên trấn sẽ mở một phiên chợ, hai ngày trước, Hạng Thiệu Văn vào
rừng đốn rất nhiều củi, buộc thành một lớn bó định mang ra chợ bán.
Hôm
qua anh lội sông bắt được mấy con cái, để lại trong nhà ba con, còn hai con
khác thì bỏ vào rổ buộc gọn bên eo. Sau lưng vác thêm một bó củi lớn, vừa nhìn
đã biết là không nhẹ.
Hạng
Thiệu Văn áng chừng một chút, xác định củi trên lưng không bị rớt xuống, mới
chuẩn bị đi ra nơi tập trung ở cửa thôn, đến nơi tập hợp, mọi người sẽ lên trấn
bằng xe ba bánh.
28.6.17
[Manh kê] 5
Chương
5: Năm con gà
Sáng
sớm hôm sau, Hạng An Hòa bị lay tỉnh. Bé buồn ngủ cùng Hạng Thiệu Văn ra giếng
súc miệng rửa mặt, trong nhà tạm thời chưa có bàn chải đánh răng, chỉ dùng nước
ngậm trong miệng ùng ục mấy cái đã được coi là súc miệng.
Nước
giếng buổi sáng rất lạnh, vừa tạt nước lên mặt hai cái, con sâu ngủ lập tức bỏ
chạy, cả người đặt biệt tỉnh táo.
[Manh kê] 4
Chương
4: Bốn con gà
Trong
phòng, Hạng a gia trợn mắt há hốc mồm nhìn đứa cháu ngoan của mình không biết từ
đâu dẫn về một đứa bé dính đầy bùn đất, sau khi hoàn hồn, a gia vuốt vuốt chòm
râu, nói: "Con nói đứa bé này là ăn mày lưu lạc đến đây?"
Gà
vàng nhỏ bị Hạng Thiệu Văn trét bùn đất đầy người lóng ngóng dẫn vào nhà. Trên
người bé trơn trơn, chim nhỏ thả rông trong không khí. Bị Hạng a gia nhìn chằm
chằm, bé có chút thẹn thùng che chim nhỏ lại, lảo đảo lui về phía sau Hạng Thiệu
Văn.
"Vâng,
nhóc này là ăn mày lưu lạc đến đây."
Hạng
Thiệu Văn bôi trên người gà vàng nhỏ rất nhiều bùn, che luôn diện mạo ban đầu của
bé, thoạt nhìn vô cùng chật vật.
"Cháu
ngoan, ai, con tùy tiện mang đứa bé ăn mày này về, con, con bảo ta nói gì mới tốt
đây?"
[Manh kê] 3
Chương
3: Ba con gà (đã tu)
Một
tháng trôi qua, hai ông cháu cũng phát hiện điều dị thường.
Gà
vàng nhỏ mỗi ngày đều ăn ăn uống uống, cũng qua mấy chục ngày, gà con lại không
hề lớn lên.
Gà
vàng nhỏ lông óng ánh bị Hạng Thiệu Văn đặt trên lòng bàn tay, nghiêng nghiêng
ngả ngả, cái đầu nhỏ xoay mòng mòng, nó nghe Hạng a gia trầm giọng nói:
"Gà con này quá tà môn rồi, đem nó đi giết đi, coi chừng nó gọi mấy cái quỷ
quái về đây."
27.6.17
26.6.17
[Mục lục] Người yêu manh kê của tôi
Người yêu manh kê của tôi 我的萌鸡恋人
(manh: đáng yêu, kê: gà. Dịch: Người yêu gà
(con) đáng yêu của tôi)
25.6.17
[Bẻ cong] Kết cục: đêm tiêu hồn
Kết cục: đêm tiêu hồn
Hầy, thật ra đây là đêm tiêu hồn của
chương 65 ヾ( ̄◇ ̄)ノ
Tôn Hối nhẹ nhàng lau người cho Hà
Nại, lúc lau đến eo, Hà Nại không tự chủ được muốn tách ra một chút, một tay
Tôn Hối bận bịu đỡ lấy eo cậu. Ai ngờ vừa mới đỡ một cái, không nặng không nhẹ,
Hà Nại đột nhiên cảm giác được một loại chua xót từ hông truyền tới. Loại cảm
giác muốn tìm cũng không được này làm Hà Nại theo bản năng ưỡn ưỡn về phía trước,
cọ cọ vào tay Tôn Hối.
Tôn Hối vốn đang khổ sở nhẫn nhịn,
cảm giác mềm mịn làm cho Tôn Hối bị kích thích: "Thao, anh lo lắng em đang
bị thương, còn định đợi thêm hai ngày, không ngờ em còn gấp hơn anh!"
24.6.17
[Bẻ cong] Phiên ngoại lễ cưới + động phòng hoa chúc
( lễ cưới )
Hà Nại trốn ở phía sau hậu đài,
vén màn lén nhìn ra ngoài, cậu đang vô cùng căng thẳng, không ngừng sửa sang lại
tóc và y phục của mình, hơn nữa vì căng thẳng thái quá mà đi chung quanh tìm
Tôn Hối, đứng bên cạnh Tôn Hối, cậu mới cảm thấy an tâm được một chút.
Này lục tục đi vào phòng ăn có hơn
trăm mấy người, tất cả Hà Nại đều không quen biết, trong đó có người nhìn qua
vô cùng hung dữ, tuy Tôn Hối nói cha mẹ anh đã mất từ lâu rồi, nhưng nhà anh là
gia tộc lớn, thân thích tương đối nhiều, hơn nữa bạn bè nhất định phải mời.
Tô Học thì vội vàng sắp xếp chỗ ngồi
cho khách, còn Hà Tiêu ngồi ở trước cửa thu tiền lì xì.
[Bẻ cong] 67
Chương 67: Kết thúc vui vẻ (hạ)
Gặp cmn quỷ, Tôn Hối muốn dẫn cậu
cùng tham gia lễ cưới của Phương Luân! !
Tuy rằng Tôn Hối không bỏ cậu lại ở
nhà một mình, làm cậu có một chút cao hứng, nhưng chỉ cần nghĩ tới Phương Luân
là con trai của Phương Bảo Thượng lại còn là mối tình đầu của Tôn Hối, Hà Nại
liền cảm thấy cả người đều khó chịu.
"Tôn Hối, chúng ta đừng đi có
được hay không? Chúng ta về nhà liền có được không?"
"Thân ái, em nói ngốc cái gì
vậy." Tôn Hối nhìn đồng hồ đeo tay một cái. Kéo Hà Nại vào trong phòng
"Bây giờ còn sớm, chúng ta đi trang điểm trước đi."
Tham gia lễ cưới của bọn họ phải
mua quần áo đắt tiền, bây giờ lại còn muốn trang điểm! Hà Nại tránh khỏi tay
Tôn Hối, tức giận nói: "Em không đi!"
"Ngoan, anh sẽ không để bọn họ
trang điểm quá đậm, bởi vì lúc chụp hình mặt sẽ phản quang, trang điểm cho dễ
nhìn chút thôi." Tôn Hối nghĩ là cậu không thích trang điểm, động viên
nói.
[Bẻ cong] 66
Chương 66: Kết thúc vui vẻ (thượng)
Vết thương của Hà Nại đã tốt hơn rất
nhiều, chỉ là hôm đó sợ hãi cả buổi sáng, buổi tối lại chiến đấu đến tờ mờ
sáng, kết quả là hai người ngủ đến tận tối hôm sau mới tỉnh, thật ra là do đói
bụng mới tỉnh lại.
Chờ đến ngày tiếp theo Tôn Hối đến
bệnh viện, nghênh đón anh chính là nụ cười mập mờ của Tô Học.
"Có một tin tốt và một tin xấu,
cậu muốn nghe cái nào trước?" Tô Học sờ cằm nói.
"Miệng cậu có thể phun ra được
tin tốt sao?" Tôn Hối liếc y một cái, thuận miệng nói: "Nói tin tốt
đi."
23.6.17
[Bẻ cong] 65
Chương 65: Cả nhà đoàn viên, đêm
tiêu hồn
Đoàn người Hà Nại vừa mới qua khỏi
cổng, xa xa đã thấy Hà Tiêu nằm co rúm trên bậc thang trước cửa cao ốc, nhìn
qua như thế mới thấy bà và Hà Nại mới đúng là mẹ con.
Hà Tiêu không quen biết chiếc xe
này, mãi đến khi Hà Nại từ trên xe bước xuống, vành mắt Hà Tiêu đỏ lên, khóc lớn
chạy tới. Nếu không phải Tôn Hối đứng đỡ ở phía sau, Hà Nại đã bị bà đè ngã xuống
đất.
"Tiểu Nại, nha nha nha... Đều
là lỗi của mẹ... Cũng may con đã an toàn trở về, nha nha nha..." Hà Tiêu
khóc nức nở, hơi buông lỏng Hà Nại ra, nâng mặt cậu lên, quan sát tỉ mỉ, nhìn
thấy trên trán cậu có dán băng gạt, trong lòng đau xót không thôi "Con bị
thương sao, có đau hay không? Nha nha nha..."
"Tôn Hối đã xử lý cho con rồi
" nhiều người nhìn như vậy, Hà Nại có chút ngượng ngùng, lau nước mắt cho
Hà Tiêu, nói: "Mẹ, không đau chút nào, đừng khóc a."
"Nha nha nha... Nói dối, sao
mà không đau được!" Hà Tiêu vẫn khóc, chỉ là dùng tay áo lau mặt, sắc mặt
cũng thay đổi, "Đều là mẹ sai, không hiểu sao năm đó mẹ lại đui mù yêu cái
tên Phương Bảo Thượng kia, để cho con chịu nhiều cực khổ như vậy, nha nha
nha..."
"Mẹ, mọi chuyện đều đã qua rồi."
Hà Nại an ủi.
"Nha... Mới không phải!"
Hà Tiêu tức giận nói: "Con không biết đâu, mẹ đi tìm ông ta. Ông ta còn
dám nói bởi vì mẹ đòi tiền nuôi dưỡng con, nên ông ta mới chọc vào xã hội đen!
Xét đến cùng, lần này con bị bắt cóc cũng do ông ta hại! !"
"Ây..." Tôn Hối vừa định
giải thích thì Hà Nại đã nắm lấy góc áo của anh, nháy mắt với anh một cái. Hà Nại
cướp lời của Tôn Hối: "Mẹ, sau này đừng đi tìm Phương Bảo Thượng kia nữa,
ông ta tìm mẹ mẹ cũng đừng gặp, con coi như chưa từng biết người này. Chúng ta
cũng không có quan hệ gì với ông ta, con chỉ là con trai của mẹ thôi."
"Ừm! Nha nha nha..." Nước
mắt của Hà Tiêu vừa mới nhịn xuống lại tiếp tục trào ra, "Tiểu Nại lần này
con xảy ra chuyện, mẹ đã suy nghĩ thông suốt, trên đời không có thứ gì quan trọng
hơn con! Trong lòng mẹ, con mới là quan trọng nhất! ! Con có trách trước kia mẹ
không hiểu chuyện hay không?"
"Mẹ, con chưa từng trách mẹ,
con biết mẹ sẽ không bỏ rơi con." Hà Nại hai mắt ươn ướt "Ở trong
lòng con mẹ cũng quan trọng nhất!"
"Tiểu Nại! Nha nha
nha..." Mũi Hà Tiêu đau sót giang tay ôm chặt lấy Hà Nại, so với mấy năm
trước, lần đầu bà bỏ rơi Hà Nại, sau đó trở về tìm lại cậu còn chặt hơn.
Hà Nại cũng rất cảm động, giang
hai tay ôm lấy Hà Tiêu, chôn đầu trong tóc bà, "Mẹ..."
Trong thời khắc cảm động của hai mẹ
con vừa gặp lại nhau, có người vì Hà Nại mà không cao hứng —— Tôn Hối trầm giọng
nói: "Chúng ta vào nhà trước đã, tay Hà Nại bị thương, hơn nữa những vết
thương khác trên người vẫn chưa kiểm tra xong..."
Hà Tiêu vừa nghe, nhanh chóng nói:
"Phải, phải, chúng ta mau vào đi."
"Có vết thương nào đâu. Chẳng
phải hồi nãy anh kiểm tra rồi sao? !" Hà Nại lại nói.
Tôn Hối đỡ Hà Nại, liếc cậu một
cái, nói: "Anh chỉ mới kiểm tra ngực, bụng và tay chân của em, mà em thì lại
không chịu đến bệnh viện kiểm tra toàn diện."
"Em chỗ nào cũng không đi, đi
bệnh viện làm gì, chỉ lãng phí tiền!" Hà Nại không để ý nói.
"Cái này sao mà lãng phí tiền
được? Bị thương này, bệnh này, mắt thường làm sao nhìn ra..."
"Hừ, không nghe không nghe!
Em Không nghe!" Hà Nại nhăn mũi với Tôn Hối, vì để thể hiện mình rất khỏe,
bỏ qua Tôn Hối nhanh chân đi về phía trước.
"Không phải em nói mắt cá
chân có chút đau sao, có thể là bị trật chân đó, đừng đi nhanh như vậy!"
Tôn Hối vội vàng la lên, chạy lại đỡ lấy cậu.
"Không đau chút nào! Em cũng
không đi bệnh viện!"
"Được, được, vậy chúng ta
không đến bệnh viện." Tôn Hối thỏa hiệp nói, "Lúc nãy nhiều người,
không thể bảo em cởi quần áo kiểm tra kỹ càng. Chút nữa về nhà, anh phải kiểm
tra thật kỹ mới được."
"Vâng, đại bác sĩ Tôn!"
Hà Nại tức giận nói.
Đi vào cao ốc, Tô Học bàn giao
công việc cho đàn em của mình, mang theo Từ Hâm trở về nhà. Còn Tôn Hối cũng
mang theo Hà Nại và Hà Tiêu về nhà.
Tôn Hối nói: "Hà Nại, em và
dì ngồi trước đi, anh nấu nước pha trà... và cà phê."
"Ồ." Hà Nại cũng không
khách sáo, mắt cá chân đúng là có chút đau, có thể là do từ trên cây nhảy xuống
nên bông gân.
Hà Nại lười biếng, thả lỏng ngồi
trên ghế sôpha, chợt thấy Hà Tiêu còn đứng ở cửa phòng, mới lên tiếng: "Mẹ,
đến đây ngồi, ghế sôpha rất mềm nha ~ "
Vừa nãy Hà Tiêu nghe được đối thoại
của Tôn Hối và Hà Nại, bà nhìn Tôn Hối đang đứng trong bếp, lại nhìn Hà Nại lười
biếng cuộn người trên ghế sôpha, nghiễm nhiên là hình ảnh của người một nhà, bà
suy nghĩ một chút mới nói: "Các con đều mệt rồi, hay để mẹ đi pha trà
cho."
Nói, Hà Tiêu đi thẳng vào nhà bếp.
Tôn Hối không nghĩ tới Hà Tiêu sẽ
vào, khách sáo nói: "Dì, dì ngồi là được rồi."
"Để tôi, cậu cũng mệt rồi, ra
ngoài bồi Tiểu Nại đi." Hà Tiêu nói, cầm lấy túi trà trong tay Tôn Hối,
xoay người tìm tách trà, "Cám ơn cậu đã cứu Tiểu Nại."
Tôn Hối đem tách trà đưa cho bà, rất
kiến định đảm bảo: "Chuyện như vậy sau này sẽ không bao giờ xảy ra nữa,
cho dù là bất kì chuyện gì, tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt cho Hà Nại!"
"Đừng câu nệ như vậy, tôi biết
chuyện này cậu không có lỗi." Hà Tiêu ôn hòa nói, "Được rồi, nước sôi
rồi, việc còn lại cứ để tôi làm. Cậu xem, Tiểu Nại lo lắng bắt đầu nghe ngóng rồi
kìa, cậu không ra đó, thằng nhóc nhất định sẽ đi vào đây."
Tôn Hối quay đầu, quả nhiên thấy
Hà Nại đang cấp tốc rụt cổ lại, Tôn Hối cười rộ lên, hướng Hà Tiêu nói: "Vậy
làm phiền dì."
"Ừm." Hà Tiêu thuận miệng
đáp, đến khi Tôn Hối lấy khay ra để bên cạnh bà, Hà Tiêu do dự mãi rốt cục cũng
mở miệng: "Bác sĩ Tôn, mấy lời hôm trước của tôi, cậu cứ xem như tôi chưa
từng nói đi."
"A?"
"Lúc đó tôi không hiểu chuyện,
mấy lời đó đều là nói hưu nói vượn, cậu đừng để trong lòng." Hà Tiêu không
nhìn Tôn Hối, chỉ là bình tĩnh nói, "Xin cậu, nhất định phải làm cho Tiểu
Nại hạnh phúc."
Tôn Hối trợn to hai mắt không dám
tin, Hà Tiêu đây là đồng ý chuyện của bọn họ ?
"Dì yên tâm! Tôi tuyệt đối sẽ
làm Hà Nại hạnh phúc!" Tôn Hối cảm kích đảm bảo nói.
Hà Nại cuối cùng vẫn nhịn không được
chạy tới, thấy Tôn Hối sắc mặt vui vẻ, tò mò hỏi: "Hai người đang nói gì vậy?"
"Tiểu Nại ~ kết hôn với anh
đi!" Tôn Hối hưng phấn nói.
Mặt Hà Nại đỏ lên, "Nha, mẹ của
em còn ở đây, anh nói mò gì đó!"
"Ha ha, mẹ không có ý kiến,
Tôn Hối, Tiểu Nại nhà dì giao cho cậu." Hà Tiêu bỗng nhiên có chút thương
cảm, "Tiểu Nại, con phải nhớ thường xuyên về nhà thăm mẹ..."
"Mẹ! Mẹ nói cái gì vậy! ! Hay
lắm, hai người nghĩ tôi dễ quên, ở đây trêu tôi! Hừ, tôi mới không muốn
nghe!" Hà Nại hét lớn, đỏ mặt chạy ra phòng khách. Tôn Hối lắc lắc đầu,
cũng đuổi theo.
Tim Hà Nại vui sướng nhảy cẫng
lên, Tôn Hối nói muốn kết hôn với cậu, Hà Nại cao hứng muốn nhảy tưng tưng. Cậu
biết kết hôn đồng tính không được chấp nhận ở trong nước, nhưng cho dù đây chỉ
là lời trêu ghẹo cũng làm cậu vui sướng thật lâu.
Hà Tiêu tạm thời vẫn chưa thích
nghi được việc con trai mình cùng một người đàn ông yêu nhau, nhưng khi nhìn Tiểu
Nại và Tôn Hối ở cùng nhau, cười nói vui vẻ, bà cũng không muốn ngăn cản bọn họ.
Đã bao nhiêu năm, bà chưa thấy Hà Nại cười tươi như vậy, cũng chưa từng thấy cậu
giở trò trẻ con cáu kỉnh. So với bản thân mình, bà lại thấy bọn họ mới giống
người một nhà...
Trước đó bà sợ bọn họ không thể
cùng nhau đi đến cuối đường, sợ Tiểu Nại giống như mình thống khổ tới nổi chết
tâm. Nhưng mà, ngày đó Tôn Hối gọi điện nói đã chia tay với Hà Nại, muốn Hà Nại
chuyển về chỗ của bà ở, vốn là bà cực kì cao hứng, nên lập tức đi đến công ty
tìm cậu, muốn mau chóng gặp lại Tiểu Nại. Trước khi Hà Nại bị bắt cóc, bà đứng
từ xa đã nhìn thấy cậu. Khi đó Hà Nại cuối đầu, xung quanh cậu đều là bầu không
khí âm u, trên đầu như có đám mây đen ầm ầm kéo đến trút mưa xuống .
Bây giờ hai người làm hòa, Tiểu Nại
vui vẻ như thế. Bà càng không muốn cái suy nghĩ ‘tương lai thống khổ’ mà làm
cho Hà Nại hiện tại cảm thấy đau khổ, Tôn Hối kỳ thực là một đứa trẻ rất tốt.
Còn là bác sĩ... nuôi Hà Nại cả đời cũng không thành vấn đề...
Hà Tiêu tính toán, vẻ mặt ngày
càng sáng sủa.
Mà bên này Tôn Hối đuổi theo Hà Nại
trở về phòng khách, anh ngồi xuống bên cạnh Hà Nại, Hà Nại đứng dậy muốn đi,
anh đè Hà Nại lại, thâm tình nói: "Hà Nại, trong lòng anh em là quan trọng
nhất, là người duy nhất quan trọng với anh! Anh tuyệt đối sẽ không bỏ rơi
em."
Hà Nại nghe được trong lòng tràn
ngập vui sướng, tim đập phanh phanh nhảy loạn xạ, loại cảm giác mong đợi đã lâu
tràn ngập khắp cơ thể, nhưng đến miệng bao nhiêu ngọt ngào đều biến thành oán
giận: "Nói dối, rõ ràng hôm trước anh muốn chia tay với em!"
"Không có!" Tôn Hối vội
vàng la lên, "Anh chỉ nói chúng ta tạm thời đừng gặp nhau một khoảng thời
gian, chỉ là 'tạm thời' ! Anh và đám người kia xảy ra chuyện, anh sợ em sẽ gặp
nguy hiểm. Hơn nữa gay không phải là một con đường dễ đi, là anh kéo em xuống
nước, nếu em có lựa chọn khác tốt hơn..."
"Cái gì gọi là kéo xuống nước,
hả?" Hà Nại dùng sức nhéo mặt Tôn Hối, lại ôn nhu nói: "Thực tế là
không tồn tại cái 'lựa chọn khác tốt hơn', anh chính là lựa chọn tốt nhất của
em. Trừ anh ra, sẽ không ai đối tốt với em như vậy, cũng sẽ không có ai làm em
khắc cốt ghi tâm, dung nhập vào xương máu của em..."
"Hà Nại..." Tôn Hối vỗ vỗ
khuôn mặt đau đớn của mình, hai mắt long lanh cảm động. Nếu không phải Hà Tiêu
lát nữa sẽ tới đây, anh nhất định sẽ hôn Hà Nại đến mê mang.
Tôn Hối không có hành động, nhưng
Hà Nại thì ngược lại, tuy cực kỳ thẹn thùng, cậu vẫn lớn mật ưỡn ngực, chủ động
hôn lên môi Tôn Hối. Đến khi trong phòng khách phát ra tiếng 'khụ khụ' không
hài hòa, hai người mới hoảng sợ lập tức tách ra.
Thừa dịp Hà Tiêu đang làm cơm, Tôn
Hối và Hà Nại vào phòng thay quần áo. Hà Nại không chống cự được kiên trì của
Tôn Hối, để cho anh kiểm tra thân thể một lần. Tuy ngoài mặt Tôn Hối có hơi yên
tâm, nhưng trong lòng vẫn tìm kiếm lý do để Hà Nại đến bệnh viện kiểm tra.
Buổi tối, Tôn Hối, Hà Nại cùng Hà
Tiêu cùng ăn một bữa cơm hòa thuận, Hà Tiêu trên mặt nở nụ cười vui vẻ đi về.
Đêm nay.
"Chỉ bị thương có một chút,
em không sao hết! Em tự tắm rửa được!" Bị lột chỉ còn cái quần lót, Hà Nại
vô lực giãy dụa.
"Đã nói qua rồi mà." Tôn
Hối bày trên bệ tắm một cái khăn dày, ôm Hà Nại đặt cậu ngồi lên đó, "Ngồi
yên, trên tay em đều là vết thương, không thể xối nước, nếu không có thể sẽ bị
nhiễm trùng."
"Em có thể tự lau người."
Hà Nại muốn nhảy xuống bệ tắm, nhưng bị Tôn Hối ngăn lại.
"Trên tay bị thương nhiều nhất,
hơn nữa cánh tay lại thành như vậy, " Tôn Hối cố ý làm ra vẻ mặt bi
thương, tự trách nói: "Đều là tại anh hại em thành như vậy, em không để
anh giúp em, chẳng khác nào em không tha thứ cho anh..."
"Đây là hai chuyện khác nhau
mà," Hà Nại nhìn sắc mặt Tôn Hối ngày càng kém, chỉ đành nói: "Kia...
Được rồi."
Vẻ mặt mù mịt lập tức biến mất,
Tôn Hối nhẹ nhàng cẩn thận lau người cho Hà Nại.
Lúc bắt đầu thì không sao, nhưng
hai người chỉ mặc mỗi cái quần lót, hơn nữa tay Tôn Hối không mạnh không nhẹ ma
sát cơ thể Hà Nại, Hà Nại dần dần có hơi bực mình.
Mà Tôn Hối vốn rất bình tĩnh,
nhưng vừa nhìn sắc mặt của Hà Nại, nhất thời không chịu được, nuốt nước bọt, thầm
nghĩ, bà nó, sao vẻ mặt lại hưởng thụ như vậy!
Giọng Tôn Hối khàn khàn, nói:
"Em vừa nói là mình không sao hết, đúng không?"
"Ừm..." Hà Nại mơ hồ đáp
một tiếng, bỗng nhiên bị Tôn Hối kéo ra ngoài bản lề, cậu còn chưa kịp hiểu đã
bị Tôn Hối hôn lên. Hà Nại kinh hãi trừng hai mắt, khóe mắt chợt thấy cái quần
lót tam giác nằm dưới đất. Kia không phải là quần lót của cậu à! Sao lại nằm ở
đó! !
A ~~~~~~
Phòng tắm là nơi thật nguy hiểm!
22.6.17
[Bẻ cong] 64
Chương 64:
"Em ở đây..." giọng nói
hư nhược của Hà Nại từ ngoài cửa sổ truyền vào, sau đó một tay khó khăn đưa ra
vịn vào bệ cửa sổ, xung quanh lại tiếp tục im lặng.
Tôn Hối phóng ra cửa sổ, nhìn thấy
Hà Nại đang lơ lửng bám vào bệ cửa sổ, tim của anh cũng nhảy vọt lên. Anh vội
vàng nắm lấy một cánh tay của Hà Nại, cả người duỗi thẳng hết sức mới nắm được
cánh tay còn lại của Hà Nại. Hà Nại dựa vào Tôn Hối, hít một hơi thật sâu, vất
vả lắm mới tìm được chút khí lực để trèo lên. Hà Nại vừa lộ đầu trước cửa sổ,
Tôn Hối liền ôm lấy thân thể cậu kéo vào trong phòng.
Tôn Hối ôm chặt lấy Hà Nại, dùng sức
ngửi lấy mùi hương trên người Hà Nại, dùng sức cảm thụ sự tồn tại của cậu, trái
tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống, loại cảm giác mất rồi có lại được
chậm rãi khuếch tán, phảng phất mỗi một tế bào đều cảm nhận được hạnh phúc.
"Tôn Hối..." Hà Nại bị
Tôn Hối ôm thật chặt, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh, nghe âm thanh ôn
nhu của anh, mũi đau xót, Hà Nại càng xúc động muốn khóc.
Tôn Hối hơi buông cậu ra, chợt thấy
Hà Nại cả người chật vật, quần áo vừa bẩn vừa nát, còn có vài chỗ bị trầy da,
nhất là vết rách trên cổ tay chảy máu đầm đìa, Tôn Hối đau lòng đến nổi hít thở
cũng khó khăn.
"Không sao rồi, không sao rồi."
Tôn Hối viền mắt đỏ bừng, ôm chặt Hà Nại, lẩm bẩm nói không biết là an ủi Hà Nại
hay là an ủi mình.
Tô Học rốt cục cũng gật đầu đồng ý
để người đưa Trần Hổ vào bệnh viện, lúc vừa đỡ Trần Hổ đến trước cửa, Trần lão
đầu cũng muốn đứng lên đi cùng, bỗng nhiên Tôn Hối hung thần ác sát quát:
"Đứng lại, không được đưa đến bệnh viện! Các người dám làm Hà Nại trở
thành như vậy! Đem em ấy treo ở chỗ cao như vầy, Trần lão đầu, đừng tưởng các
người có thể trốn thoát, các người đối với Hà Nại như thế nào, tôi sẽ cho các
người trải qua gấp mười lần gấp trăm lần như vậy! !"
"Không, không phải
ta..." Trần lão đầu vừa nhìn bộ dáng của Tôn Hối, sợ đến hai chân mềm
nhũn, vô lực giải thích.
"Ông nghĩ tôi sẽ còn tin lời
ông sao?" Tôn Hối trừng mắt, quay đầu nói với người đứng bên cạnh Tô Học
"Đem cha con bọn họ trói lại rồi ném ra ngoài cửa sổ!"
Trần lão đầu sợ hãi, quay đầu nhìn
Tô Học mang theo tiếng nức nở cầu xin: "Tô, Tô tiểu thiếu gia..."
"Đừng tìm tôi” Tô Học không
nghe ông ta nói tiếp, nhún vai một cái tránh ra vài bước.
Trần lão đầu tuổi không phải nhỏ,
thân thể vốn đã yếu, hơn nữa tim cũng có bệnh, nếu thật sự trói lại ném ra
ngoài, không chừng có thể cùng Trần Hổ tương thân tương ái đi đầu thai.
"Không phải bọn họ, là do em
tự làm." Hà Nại từ trong ngực Tôn Hối ngẩng đầu, vội vã nói, "Ở cổng
biệt thự nhiều người quá, em phát hiện ở bên này không có ai, hơn nữa nơi này lại
có ống thoát nước mưa. Vốn nghĩ là leo vào trong phòng tìm anh, ai ngờ vừa nhìn
qua tưởng là dễ trèo, nhưng mới được nửa đường đã hết hơi."
Hà Nại xấu hổ le lưỡi một cái, lấy
tay chà chà trán. Lúc đó cậu vừa trèo được nửa đường, đang nóng nảy vì sợ người
khác phát hiện thì chợt nghe tiếng súng. Bởi vì sợ bọn họ xử lí Tôn Hối, nên cậu
sốt ruột, nín giận liều mạng leo lên, nhưng trong lòng cực kì hoảng loạn, hai
tay bám không chắc, kết quả không chỉ tụt xuống một đoạn, hơn nữa còn bị đụng
vào đầu.
Trán Hà Nại chỉ bị trầy da rớm máu
một chút. Tôn Hối vội vàng nắm lấy tay của cậu, không cho Hà Nại chạm vào vết
thương, đau lòng nói: "Đứa ngốc, em trốn ra được sao không tìm một chỗ trốn
đi a! Sau này không bao giờ được leo như vậy nữa!"
Hà Nại tuy rằng không đồng ý với của
Tôn Hối, nếu như cho cậu chọn lại, cậu vẫn sẽ liều mạng chạy đến tìm Tôn Hối,
sao có thể trốn đi một mình được. Bất quá Hà Nại biết Tôn Hối quan tâm mình, nhớ
tới Tôn Hối bỏ mặc mọi thứ mà chạy tới cứu mình, Hà Nại hạnh phúc nở nụ cười,
"Ừm."
Trần lão đầu một giây cũng không
suy nghĩ nhiều vừa thấy mình còn có hi vọng, vội vàng nói: "Tôn, bác sĩ
Tôn, khuyển tử này không chịu được nữa, có thể hay không..." (khuyển tử =
thằng con kém cỏi)
"Ồn chết, đi đi, đi đi, các
người chết ở đây, cảnh sát đến bọn tôi cũng phiền phức." Tôn Hối không nhịn
được nói. Tôn Hối vốn rất ghét cái tính hở chút là đòi mạng của xã hội đen, bất
quá hai cha con họ Trần này có thể nhịn chứ không thể nhẫn, không lấy mạng của
bọn họ nhưng cũng không để bọn họ sống yên ổn.
Trần lão đầu không biết suy nghĩ của
Tôn Hối, đối với ông ta, đại nạn trước mắt có thể tránh là tốt rồi, vội vã chào
hỏi rồi mau chóng đưa người đi. Trước khi đi còn lén liếc nhìn Tô Học cùng Tôn
Hối một chút, mặc dù biết không thể đắc tội, nhưng làm ông ta mất mặt trước đám
đàn em như vậy, Trần lão đầu trong lòng phẫn hận cùng căm tức, âm thầm hạ quyết
tâm, chuyện này không thể để yên! Chờ tổ chức của mình lớn mạnh...
"Đúng rồi" bỗng nhiên Tô
Học mở miệng, "Trần lão đầu, có việc này tôi phải thay Tôn Hối làm rõ một
chút."
Trần lão đầu đang tàn bạo ảo tưởng
sau khi tổ chức của mình lớn mạnh thì liều mạng trả thù Tô Học cùng Tôn Hối, bỗng
nhiên bị gọi lại, ông ta có tật liền giật mình một cái, mồ hôi lạnh đổ ra.
"Cái báo cáo bệnh án kia, cái
mà ông nhận được đó, không phải do Tôn Hối gửi cho ông nha." Tô Học nhún
vai một cái, "Đương nhiên, cũng không phải tôi, tôi chỉ thương hại mấy người
không biết gì, nên mới tốt bụng đem báo cáo gửi cho Trần Lang, đứa con trai lớn
của ông mà thôi. Đáng lẽ ông nên vui mừng mới đúng, hắn không có ngu tới nỗi tự
mình nói cho ông biết, ít ra Trần Lang vẫn không tính là ngu hết thuốc chữa."
"Ây... Vâng, vâng." Trần
lão đầu cúi đầu khom lưng, giả bộ cười rộ lên.
Tô Học chuyển đề tài, nói:
"Còn sau này, con trai Trần Hổ của ông với ông suy nghĩ bậy bạ gây ra cho
chúng tôi bao nhiêu phiền phức, ông biết làm gì rồi chứ?"
"Vâng, vâng, ta hiểu."
Trần lão đầu cúi gầm mặt, không phải là bồi thường đó chứ? Trần lão đầu trong
lòng chảy máu nhưng vẫn đáp ứng, "Biệt thự này... Không, không, tất cả bất
động sản của ta, còn có tổ chức và sản nghiệp của ta, ngài thích cái gì, thì
tùy ý chọn!"
"Ông hiểu cái P(P=rắm)! Tôi
cho các người ba ngày, cút ra khỏi thành phố này! Mấy cái gia sản của ông nên xử
lí thế nào thì do ông, ba ngày sau, nếu tôi còn thấy ông hoặc sản nghiệp của
ông thì ông chính là kẻ thù của Tô gia." Tô Học ghét bỏ nói.
Bá đạo không nói lí lẽ như vậy làm
sắc mặt Trần lão đầu ngày càng oai lệ, trong lòng hận tới thấu xương, Tô Học có
Tô gia chống lưng Trần lão đầu đương nhiên không dám đắc tội. Nhưng mà tổ chức
của mình không lớn không nhỏ, nếu đổi địa bàn thì chưa chắc đã làm ăn được, chỉ
đành mặt mày xám xịt rời đi, cả người mất hết sức sống, nói không chừng tổ chức
cứ như vậy mà giải tán.
Trần lão đầu biểu tình ngưng trọng
nhìn Trần Hổ đang hôn mê, bỗng nhiên mở miệng: "Lần này đều là lỗi của
khuyển tử, nếu A Hổ lấy mạng đổi mạng, Tô gia các người có thể đại nhân đại lượng
bỏ qua cho ta hay không?"
Lời này vừa nói ra, cả phòng đều
kinh hãi. Hổ dữ còn không ăn thịt con, không ngờ Trần lão đầu có thể nói ra những
lời như vậy, điều này làm cho đám đàn em của ông ta một trận buồn lòng.
Tô Học càng ghét ông ta tới lợi hại:
"Lấy mạng đổi mạng? Đầu óc ông có bệnh không? Tôi câu nào là muốn mạng của
hắn."
Trần lão đầu còn muốn nói chuyện,
miệng vừa phát ra âm thanh liền bị Tô Học lớn tiếng đánh gãy : "Được rồi,
mạng của các người tôi không cần. Nếu không đến bệnh viện thì thằng con của ông
sẽ chết trên tay ông, còn không mau cút đi!"
Trần lão đầu thấy Tô Học quyết tuyệt
như thế, thì biết dù lấy lòng, cầu xin, ôm cái đùi lớn hay vân vân đều vô dụng,
chỉ đành ủ rũ đi xuống lầu. Trên đường đi, Trần lão đầu gọi cho Trần Lang, bàn
bạc tính toán để có lợi nhất, nhưng một câu cũng không nhắc tới thương thế của
Trần Hổ. Trần lão đầu vẫn luôn tính toán bước tiếp theo sẽ làm gì, làm thế nào
để đông sơn tái khởi, đứa con lớn này so với Trần Hổ, Trần lão đầu vẫn là quan
tâm đến thế lực và sinh hoạt nửa đời sau của mình hơn. Chỉ có ba ngày, cái này
chẳng phải là muốn mình tổn thất nặng nề hay sao?
Gần đó có một bệnh viện tư nhân, vừa
đến bệnh viện, Trần lão đầu sai người đưa Trần Hổ vào, ông ta không thèm liếc
Trần Hổ một cái, đã vội vàng bắt taxi đi đến công ty. Làm cho đàn em của ông ta
bắt đầu bàn tán, lòng người tan rã.
Trần lão đầu nơi đó vội vã, thì
nơi này Tô Học và Tôn Hối cũng nhanh chóng trở về thành phố, bởi vì Hà Tiêu ở
trong điện thoại vừa khóc vừa gào, nhất quyết phải gặp được Hà Nại mới yên tâm.
Tôn Hối cần thận xử lí vết thương
cho Hà Nại, vốn muốn ôm Hà Nại xuống lầu, nhưng Hà Nại không chịu, giằng co nửa
ngày, cuối cùng Tôn Hối cũng không cưỡng lại được Hà Nại, đành lùi một bước, chỉ
đỡ cậu xuống lầu.
Bọn họ vừa đi ra trước sân thì thấy
xe Tô Học nằm giữa một đám xe khác, hơn nữa còn có vệ sĩ đứng hai bên. Tôn Hối
và Hà Nại cảm thấy kì quái, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe trong xe truyền tới
tiếng rống tức giận của Từ Hâm: "Ầy, bọn họ đều ra rồi, bây giờ tôi ra được
rồi chứ? ! !"
Vệ sĩ đứng ở cửa xe quay qua nhìn
Tô Học, thấy y gật đầu mới tránh qua một bên, Từ Hâm lập tức đẩy cửa nhảy ra
ngoài, Tô Học không cho hắn đi theo, nên oán hận trừng Tô Học một cái. Nhìn Tô
Học hoàn hảo không chút tổn hại nào, Từ Hâm liền cố ý chạy đến bên cạnh Hà Nại:
"Tốt quá rồi, cậu không sao cả, bọn tôi lo lắng muốn chết."
"Ha ha, cám ơn mọi người."
Hà Nại áy náy nói, "Đều là tôi không cẩn thận."
"Chuyện này sao có thể trách
cậu được! Đều tại cái bang quỷ quái gì đó." Từ Hâm nhìn cổ tay Hà Nại bị
băng bó, lo lắng hỏi: "Sao cổ tay lại bị băng thế này? Bị thương?"
"Không sao, Tôn Hối đã xử lí
cho tôi rồi."
Tôn Hối liếc Từ Hâm một cái, vẻ mặt
không ưa nói: "Lên xe đi, mẹ của Hà Nại còn chờ em ấy đây này."
"Đúng, đúng, lên xe lên xe, đừng
đứng nữa." Tô Học cuối cùng cũng xen vào được, cười cười lấy lòng với Từ
Hâm.
Từ Hâm thấy Tôn Hối xem Hà Nại như
bảo bối đỡ lên xe, còn gắt gao nắm tay cậu, cười ám muội chạy tới bên cạnh Hà Nại,
nhỏ giọng nói: "Còn dám nói Tôn Hối nhà cậu không thích cậu, anh ta vừa
nghe cậu bị bắt cóc thì liều mạng chui đầu vào lưới đi tìm kẻ thù cũ."
"Ừm." Hà Nại ngại ngùng
cười cười, cậu ngẩng đầu lén nhìn Tôn Hối, hai má từ từ đỏ lên.
Tôn Hối nhìn thấy Từ Hâm đến bên cạnh
Hà Nại nói nhỏ, sau đó mặt Hà Nại đỏ bừng, anh không thích kéo tay Hà Nại để cậu
cùng Từ Hâm tách ra, còn Hà Nại thì bị kéo nằm nhoài lên người Tôn Hối. Từ Hâm
kinh ngạc nhìn Tôn Hối, Tôn Hối ngạo mạn hất cằm với hắn. Anh ôm lấy Hà Nại, vẻ
mặt ‘đây là của tôi ' nhắc nhở nhìn Từ Hâm.
Từ Hâm vốn còn muốn nói gì đó, lại
lúng túng cười khan một tiếng, có chút không được tự nhiên. Tô Học thấy thế mới
đi tới xoa xoa đầu Từ Hâm, cười nói: "Hanny a, chúng ta đừng chơi với con
quỷ keo kiệt này nữa ~ "
Từ Hâm bật cười, cau mũi với Tô Học,
vừa vui vẻ cùng y lên xe, vừa nói: "Tô Học, đã nói là anh không được học
theo câu cửa miệng của em mà!"
"Hanny a, nếu em không thích,
vậy tôi gọi em là bảo bối nhi ~?" Tô Học ho nhẹ một cái, dùng âm thanh trầm
thấp nói: "Bảo bối nhi, tôi yêu em."
Người trong xe ai nấy đều phát tởm,
nổi hết da gà. Chỉ có Từ Hâm là đỏ mặt, thẹn thùng nhéo Tô Học một cái,
"Mau lái xe."
Tác giả có lời muốn nói: Sắp tới
là đại kết cục \(^o^)/~~~~ tung hoa ~~※※※※※※※※
Cầu comment, cầu comment, cầu
comment........QAQ, nhà mới đìu hiu quá đi
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)